Chap 2: Một đứa trẻ năm tuổi
Năm 16 tuổi, tôi bị bán đến lâu đài lãnh chúa, được huấn luyện và trở thành hầu cận cho vị chúa trẻ tương lai của lãnh địa. Bước ngoặc trong cuộc đời tôi đã mở ra từ đấy, dù ngày ấy tôi không hề để tâm đến, ai mà đoán được vòng quay số phận bắt đầu dịch chuyển từ khi nào
Lâu đài mà tôi sống có tường cao, hào sâu bao quanh, kiên cố và chắc chắn, uy nghi và tráng lệ nhưng cũng bấy nhiêu tù túng và chật hẹp. Toà lâu đài tượng trưng cho quyền lực tối cao của lãnh chúa và đại diện cho một phần vùng đất trù phú, màu mỡ này. Toà lâu đài là một lời cảnh cáo cho bất kì ai dòm ngó nó ngay cả có ý định chiếm đoạt hay chỉ là khách qua đường. Bởi nó được xây dựng không phải bằng tiền thuế của người dân mà bằng những mưu toan chiếm đoạt và tàn sát trên chiến trường.
Nó được xây trên xác người và nếu có thêm vài trăm hay vài nghìn cái mạng nữa thì không có gì là xấu.
Lãnh chúa của vùng đất này là một kẻ khát máu, say mê chiến thắng và khao khát điên cuồng về sức mạnh. Ông ta độc đoán và vô cùng nhẫn tâm. Ông ta không có khái niệm về lý thuyết, ông ta không nuôi dưỡng dân chúng bằng luật mà bằng lưỡi gươm, ông ta sẽ đảm bảo cuộc sống no đủ cho tất cả mọi người trong lãnh địa chỉ trừ khi họ phục tùng ông ta vô điều kiện: không phản kháng, không chống đối, không nổi loạn...
Ông ta có hầu hết những thứ ông cần: quyền lực, sức mạnh, sự giàu sang sung sướng, sự kính ngưỡng của vạn người…nhưng đó không phải tất cả những gì ông ta muốn: con người rất tham lam và ông ta là kẻ tham lam đến cùng cực.
Ông ta muốn xây dựng một đế nghiệp, một đất nước. Phải, ông ta luôn muốn có một đất nước mà ở đó ông ta làm vua, không phải là lãnh chúa. Một đất nước rộng lớn ngút ngàn không phải lãnh địa chật hẹp chỉ vài trăm nghìn người ít ỏi chưa xá vào đâu số người ông ta đã giết trên trận mạc. Ông ta không thích phải cúi đầu nhận lệnh của vị vua hèn hạ , ngồi trên ngai vàng chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ của ông ta và của những lãnh chúa khác đến nơi này, nơi nọ mặc cho họ sống chết ra sao, lao đao thế nào.
Ông ta là một kẻ tự cao, bán bổ thánh thần, xem thường sống chết…nhưng…ông ta không phải là kẻ không thể bị phá huỷ…
Từ khi đứa con trai ra đời, ông ta đã bắt đầu mang theo bên mình thập tự giá…mọi nơi…luôn luôn…Ông ta sợ đứa trẻ nhưng không thể giết nó. Và ông ta để nó lại trong lãnh địa của mình nhưng không bao giờ ban cho nó sự tư do.
Còn ông ta thì lao vào một cuộc chiến mới để tranh đoạt đất đai. Ông ta là kẻ không bao giờ biết giới hạn của bản thân ở đâu…mãi mãi…
Tôi không thể hiểu nổi vì sao ông ta lại sợ đứa trẻ như vậy…cho đến tận cùng cuộc chiến, tôi cũng không bao giờ hiểu…đứa trẻ đó không có tội và phải chăng ông ta đã sai ngay từ đầu khi bỏ đứa trẻ lại lãnh địa…
Có lẽ thế…
Tôi đã chăm nom cho vị chúa trẻ từ lúc được trao nhiệm vụ và ông ta phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm của mình.
Tôi không hề yêu thương đứa trẻ đó, ngày ấy.
……………………………
Vị chúa trẻ là người rất đặc biệt . Từ khi được sinh ra, đứa trè không hề khóc, không ốm đau, không đòi hỏi bất kì điều gì từ những người xung quanh, nó không quấy phá. Nó không hề tỏ ra quan tâm đến bất kì thứ gì nhưng nó quan sát tất cả, nó biết tất cả nhưng nó im lặng.
Vị chúa trẻ rất thông minh, càng lớn càng sáng dạ và càng lớn càng lạnh lùng. Nó được hưởng một nền giáo dục tốt nhất lúc bấy giờ , học văn hoá, lịch sử, học kiếm thuật, ngay từ lúc nhỏ đã được huấn luyện để trở thành một chiến binh. Và nó học mọi thứ rất nhanh, nó có thể tìm thấy những gì nó cần ngay trong sách vở hoặc là nó tự biết những thứ đấy mà không cần ai chỉ dạy. Nó có khả năng vươn xa hơn nữa... vươn xa ra khỏi lãnh địa…vượt ra ngoài vùng đất này…tiến đến cái hoàn mĩ nhất có thể…nhưng…nó luôn bị bốn bức tường thành vững chãi bao quanh, cách biệt với thế giới…nó không thể thấy gì ngoài vùng trời hạn hẹp bị bó buộc bởi lâu đài…và no cũng chưa bao giờ có mong muốn được thoát ra ngoài…chưa từng…cũng như sẽ chẳng bao giờ nó có quyền làm điều đó. Lãnh chúa giam cầm nó.
Ông ta cho nó quyền lực...nhưng...không bao giờ ban cho nó sự tự do.
Mọi người trong lâu đài phục vụ nó nhưng không được phép gần gũi nó, bất kì ai thân thiết với nó đều phải chết…ngoại trừ tôi. Đó cũng là lí sao vì sao mà tôi biết nó không đơn thuần chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, ngờ nghệch. Nó có hoài vọng mãnh liệt hơn bất kì ai, trong đôi mắt nó, tôit hấy rất nhiều thứ nhưng đó không phải là tất cả.
Khi đó, nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
……………………….
Tôi không hề yêu thương nó dù nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu đổi khác, khi tôi và nó bắt gặp một thằng nhóc lúi cúi trong vườn hoa của lâu đài. Thằng bé bị kẹt ở lâu đài, chẳng biết nó vào bằng cách nào nhưng nó không thể tìm thấy đường thoát. Khi tôi định kêu người vào bắt thằng nhóc, vị chúa trẻ đã ngăn lại. Nó bước đến cạnh thằng nhóc, đưa tay về phía thằng nhóc:
-Muốn chơi cùng ta không?
Thằng nhóc nghe tiếng người lạ, lùi lại phía sau, tay run lên. Chắc hẳn thằng nhóc cũng biết đứa trẻ đứng trước nó là một quý tộc:
-Ta có thể cho ngươi bất kì thứ đồ chơi nào ngươi muốn.- Bàn tay vẫn xoè ra trước mặt thằng nhóc.
-Tôi...tôi...tôi muốn được ăn...
-Được thôi. Hãy đi cùng ta!
Cuối cùng, thằng nhóc nắm lấy tay nó, vẻ mặt mừng rỡ.
Phía sau mái tóc vàng óng, là một nụ cười giễu cợt. Đứa trẻ vô hình lại giống lãnh chúa đến kinh ngạc. Khinh thường tất cả. Giễu cợt tất cả…
…………………..
Thằng nhóc đã được ăn no, được chơi thoả thích, ngắm thoả thích những thứ mà lũ dân nghèo đói, quanh năm đào khoai để ăn chưa từng thấy. Những thứ xa sỉ, lộng lẫy luôn làm mờ mắt bọn người khốn khổ và lầu sau, thằng nhóc lại đến. Rồi lần sau nữa, lần sau nữa…vị chúa trẻ vẫn đón tiếp rất nồng hậu. Đứa trẻ dạy thằng nhóc viết chữ, chơi cờ. Đương nhiên nó hơn thằng nhóc về mọi mặt, nó thắng hầu hết các ván cờ nhưng tôi chưa bao giờ thấy nét mặt đắc thắng của nó trước đây dù khi nó thắng cả những cao thủ cờ được mời từ các lãnh địa khác.
Tất cả những đứa trẻ đều cần một người bạn…
Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
……………………
Và lãnh chúa biết dược chuyện có kẻ cả gan tiếp xúc với đứa con trai “yêu quý” của mình. Sau khi trở về từ một cuộc chiến, ông ta sai người bắt thằng nhóc đi, thằng nhóc không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thằng nhóc ngoan ngoãn nghe lời.
“Họ sẽ cho ngươi ăn no”
Thằng nhóc tin vị chúa trẻ. Kết cục thằng nhóc cũng chỉ là là một đứa nghèo đói và ngu xuẩn, tin tưởng vào viễn cảnh tươi đẹp và những người giàu có mang lại cho nó cái ăn, cái mặc.
Và lãnh chúa đã giết nó. Nghe bọn người hầu kể lại, ông ta cho người đánh nó tàn nhẫn, nó kêu gào thảm thiết và sau cùng là một thanh gươm xuyên qua người nghe cả tiếng kim loại và xương thịt kêu lên ken két. Cả đến khi biết mình sẽ chết, nó vẫn nghĩ đứa trẻ sẽ đến cứu, nó có niềm tin tuyệt đối về những điều không thể một cách ngây thơ, khờ dại.
Còn đứa trẻ, nó thản nhiên tiếp tục ván cờ đánh dở, khi con vua bị ăn mất, nó cười ngạo nghễnh.
Cái xác được đem ra khỏi ngục, đứa trẻ nhìn thằng nhóc bầm tím khá lâu, cuối cùng nó xoa mái tóc rối mù và dúi vào tay cái xác con vua đã mất đầu. Nó không biếu lộ chút cảm xúc gì.
Buồn bã? Với nó cũng là quá sức. Nó chỉ hơi thất vọng khi con vua mà nó ăn được bị đánh rơi và mất đầu. Chỉ có thế thôi.
Lãnh chúa ra lệnh treo xác thằng nhóc ngoài cổng thành để cảnh cáo bất cứ ai có ý chống lại lệnh của lãnh chúa. Đó là một ngày mưa, máu từ cái xác nhỏ giọt xuống nền đất, hoà lần vào nước mưa, trôi tụt xuống các con kênh…loang lỗ…
Cơn mưa rất lớn và bầu trời tối sầm, đứa trẻ nhìn lên trời, đôi mắt xanh thăm thẳm, rồi nó cười khan hay…nó đang khóc…không ai biết được…mãi mãi.
…………………….
Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vị chúa đã chạm tay vào cái chết.
Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vị chúa đã biết thêm một điều và mãi về sau nó vẫn ám ảnh vị chúa trẻ ấy: bầu trời ngày mưa, đỏ hoen màu máu.
Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, tôi không có can đảm yêu thương nó…