One shot: Bồ công anh
Author: Sakura
Nhân vật: Hinata Huyga
Thể loại: tình cảm, suy nghĩ và buồn.
Nội dung: gió và bồ công anh.
Đổ tuổi: 12+
Chú ý: fic này buồn và hơi rối rắm một chút.
------------------------------------
Gió miên man thổi qua những cánh đồng cỏ xanh mượt trải dài theo chân trời tít tắp.
Lá cỏ xanh mơn man theo vũ điệu của gió, đông đưa mình rì rào như khúc nhạc du dương, vang vọng ngàn năm mãi trong không gian.
Nhưng gió có bao giờ biết rằng đã vô tình mang những cánh hoa bồ công anh tung bay lên thật xa, đến những bến bờ vô định, đến một miền đất mới hứa hẹn một ngã rẽ cuộc đời của bồ công anh?
Gió vẫn không hề hay biết và bồ công anh cứ thế, tự nhiên đi theo cơn gió vi vu mãi vút tận trời xanh.
Anh là gió, cơn gió bất ngờ đến một cách kỳ lạ và đem hơi hướm mùa xuân về cho em – bồ công anh.
Anh tự do và lãng du khắp chốn, em chỉ là một cô gái bé nhỏ luôn thầm dõi theo anh, chạy theo anh trên con đường dài bất tận của số phận.
Anh và em, gió và bồ công anh.
Một câu chuyện tình viết lên giấy chỉ riêng suy nghĩ mình em.
Em cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi cô đơn trong một góc của cuộc đời, bị quên lãng và xem thường, có lẽ chỉ vì em quá vô dụng.
Em cứ nghĩ rằng thứ gọi là hạnh phúc sẽ mãi xa xăm đến vô thường với một cánh hoa bồ công anh lạc loài như em.
Nhưng không, một ngày kia, anh đến như một cơn gió và khẽ nâng em lên cao, đưa em ra khỏi nơi tăm tối.
Và cuối cùng em đã biết thế nào là hy vọng, là đợi chờ một ai đó.
Và ai đó chính là anh – Naruto Uzumaki
Anh không đơn thuần chỉ là bạn, mà còn là người dạy em cách vượt lên trên số phận, nắm bắt nó trong tay mình.
Em chỉ là một cô bé yếu đuối và nhút nhát. Em đã từng chạy trốn sự thật, từng quay lưng đi vào góc khuất, đơn giản vì em nghĩ “Một kẻ vô dụng như em sẽ chẳng ai cần!”
Em sống vì lẽ gì? Tồn tại vì cái gì?
Thật đau khổ khi nhận ra rằng, em không đáng để tồn tại!
Là tiểu thư của tông gia nhưng lai thua người của phân gia. Là một người chị cả nhưng bất tài hơn cả cô bé Hanabi kém mình 4 tuổi. Luôn bị xem thường trong các tân binh kunoichi. Bị cha ruột của mình bỏ đi như một phế vật cho cô Kurenai.
Đó là em – Hinata Huyga, một cô gái vô dụng và nhu nhược.
Nhưng em lại cảm thấy an ủi khi biết còn có một người như em, đó là anh! Ngược lại với sự bất lực của em, anh không ngừng phấn đấu và nỗ lực, anh bắc cầu cho em đến thứ gọi là “hy vọng”.
Phải chăng anh, cơn gió lạ từ nơi nào xa xăm đến mang theo một hương vị mới cho cuộc sống của em?
Em đã thôi không khóc nữa, không phó mặc mọi thứ cho “số phận” trôi qua tay em như dòng nước vô tình.
Con người tồn tại cần phải có một lý lẽ và ước mơ phải không anh?
Như anh đã chọn một ước mơ, một mục đích để sống. Một con đường anh phải đi.
Và em cũng thế! Em đã tìm ra được lý lẽ để sống, đã chọn ra được con đường để đi và ở cuối nơi đó có bóng hình anh – Naruto!
Dõi theo anh.
Đuổi theo anh.
Và chạy theo anh.
Cố gắng không ngừng, vượt qua sự vô tình quay lưng đi của bao người khác, trên con đường chông gai ấy, chính anh đã cho em nghị lực, cho em một nơi để bắt đầu. Anh mang cho em một ánh sáng le lói như kẻ đi lạc trong mê cung tìm được lối ra.
“Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy luôn tìm kiếm chúng!”
Anh dạy cho em như thế phải không?
Muốn được người khác công nhận sự tồn tại của mình, chỉ có một cách duy nhất đó là nỗ lực không ngừng để khẳng định mình!
Và rồi cơ hội đã mỉm cười với em. Em không phải thầm lặng dõi theo anh nữa mà lần này, anh hãy dõi nhìn theo bóng của em.
Tất cả mọi người đều nhìn về em và công nhận em Hinata Huyga – người thừa kế của tông gia.
Em đã có thể đối mặt với sự sợ hãi khi đứng trước thiên tài Neji.
Em đã có thể đối mặt với sự thật và em đã khẳng định được mình!
“Đã nói ra thì không bao giờ rút lại, đó chính là nhẫn đạo của em!”
Cuối cùng em nhận ra rằng mình đã mạnh hơn rất nhiều. Cho dù người ta nhìn vào không thấy em thay đổi gì cả, nhưng chỉ cần anh thấy được và bản thân em biết được đã là quá đủ!
Chính anh, cơn gió của tự do đã thổi tung tất cả quá khứ ảm đảm kia, anh đem em đến một miền đất mới chứa đựng hy vọng và hạnh phúc!
Vi vu trong bầu trời cao xanh thẳm cùng anh, dù anh vô tình không biết, em vẫn thấy thứ gọi là hạnh phúc đang ở trong tầm tay em.
“Tuy cậu có vẻ hơi kỳ lạ và ảm đạm, nhưng không hiểu sao tớ lại cảm thấy thích một người như cậu”
Hy vọng đã được đáp trả.
Gió đã một lần quay lại và cảm nhận sự tồn tại của bồ công anh.
Cái giá đã trả được đổi bằng câu nói của anh.
Câu nói đó làm trái tim em vốn chôn giấu tình cảm với anh bấy lâu nay lại rộn ràng nhịp đập. Vì em biết, em có thể xích lại gần anh một chút nữa.
Tận sâu trong đáy lòng em, em vẫn muốn nói với anh một điều bí mật được giấu kín quá lâu.
“Em yêu anh, Naruto à”
Anh vô tình không nhận ra, em lại muốn vẫn được ở cạnh anh một cách tự nhiên như một người bạn. Nên câu nói đó, tình cảm đó chưa một lần thốt nên lời.
Giá mà anh một lần biết được em đã chờ đợi và hy vọng biết chừng nào.
Mọi thứ đều phải trả bằng một cái giá tương xứng. Số phận có bao giờ cho không ai điều gì.
Được và mất, em chọn được gì và mất gì?
Từ khi chọn ra đi cùng gió, bồ công anh đã chưa hề nghĩ có ngày lại phải xa gió bao giờ.
Author: Sakura
Nhân vật: Hinata Huyga
Thể loại: tình cảm, suy nghĩ và buồn.
Nội dung: gió và bồ công anh.
Đổ tuổi: 12+
Chú ý: fic này buồn và hơi rối rắm một chút.
------------------------------------
Gió miên man thổi qua những cánh đồng cỏ xanh mượt trải dài theo chân trời tít tắp.
Lá cỏ xanh mơn man theo vũ điệu của gió, đông đưa mình rì rào như khúc nhạc du dương, vang vọng ngàn năm mãi trong không gian.
Nhưng gió có bao giờ biết rằng đã vô tình mang những cánh hoa bồ công anh tung bay lên thật xa, đến những bến bờ vô định, đến một miền đất mới hứa hẹn một ngã rẽ cuộc đời của bồ công anh?
Gió vẫn không hề hay biết và bồ công anh cứ thế, tự nhiên đi theo cơn gió vi vu mãi vút tận trời xanh.
Anh là gió, cơn gió bất ngờ đến một cách kỳ lạ và đem hơi hướm mùa xuân về cho em – bồ công anh.
Anh tự do và lãng du khắp chốn, em chỉ là một cô gái bé nhỏ luôn thầm dõi theo anh, chạy theo anh trên con đường dài bất tận của số phận.
Anh và em, gió và bồ công anh.
Một câu chuyện tình viết lên giấy chỉ riêng suy nghĩ mình em.
Em cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi cô đơn trong một góc của cuộc đời, bị quên lãng và xem thường, có lẽ chỉ vì em quá vô dụng.
Em cứ nghĩ rằng thứ gọi là hạnh phúc sẽ mãi xa xăm đến vô thường với một cánh hoa bồ công anh lạc loài như em.
Nhưng không, một ngày kia, anh đến như một cơn gió và khẽ nâng em lên cao, đưa em ra khỏi nơi tăm tối.
Và cuối cùng em đã biết thế nào là hy vọng, là đợi chờ một ai đó.
Và ai đó chính là anh – Naruto Uzumaki
Anh không đơn thuần chỉ là bạn, mà còn là người dạy em cách vượt lên trên số phận, nắm bắt nó trong tay mình.
Em chỉ là một cô bé yếu đuối và nhút nhát. Em đã từng chạy trốn sự thật, từng quay lưng đi vào góc khuất, đơn giản vì em nghĩ “Một kẻ vô dụng như em sẽ chẳng ai cần!”
Em sống vì lẽ gì? Tồn tại vì cái gì?
Thật đau khổ khi nhận ra rằng, em không đáng để tồn tại!
Là tiểu thư của tông gia nhưng lai thua người của phân gia. Là một người chị cả nhưng bất tài hơn cả cô bé Hanabi kém mình 4 tuổi. Luôn bị xem thường trong các tân binh kunoichi. Bị cha ruột của mình bỏ đi như một phế vật cho cô Kurenai.
Đó là em – Hinata Huyga, một cô gái vô dụng và nhu nhược.
Nhưng em lại cảm thấy an ủi khi biết còn có một người như em, đó là anh! Ngược lại với sự bất lực của em, anh không ngừng phấn đấu và nỗ lực, anh bắc cầu cho em đến thứ gọi là “hy vọng”.
Phải chăng anh, cơn gió lạ từ nơi nào xa xăm đến mang theo một hương vị mới cho cuộc sống của em?
Em đã thôi không khóc nữa, không phó mặc mọi thứ cho “số phận” trôi qua tay em như dòng nước vô tình.
Con người tồn tại cần phải có một lý lẽ và ước mơ phải không anh?
Như anh đã chọn một ước mơ, một mục đích để sống. Một con đường anh phải đi.
Và em cũng thế! Em đã tìm ra được lý lẽ để sống, đã chọn ra được con đường để đi và ở cuối nơi đó có bóng hình anh – Naruto!
Dõi theo anh.
Đuổi theo anh.
Và chạy theo anh.
Cố gắng không ngừng, vượt qua sự vô tình quay lưng đi của bao người khác, trên con đường chông gai ấy, chính anh đã cho em nghị lực, cho em một nơi để bắt đầu. Anh mang cho em một ánh sáng le lói như kẻ đi lạc trong mê cung tìm được lối ra.
“Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy luôn tìm kiếm chúng!”
Anh dạy cho em như thế phải không?
Muốn được người khác công nhận sự tồn tại của mình, chỉ có một cách duy nhất đó là nỗ lực không ngừng để khẳng định mình!
Và rồi cơ hội đã mỉm cười với em. Em không phải thầm lặng dõi theo anh nữa mà lần này, anh hãy dõi nhìn theo bóng của em.
Tất cả mọi người đều nhìn về em và công nhận em Hinata Huyga – người thừa kế của tông gia.
Em đã có thể đối mặt với sự sợ hãi khi đứng trước thiên tài Neji.
Em đã có thể đối mặt với sự thật và em đã khẳng định được mình!
“Đã nói ra thì không bao giờ rút lại, đó chính là nhẫn đạo của em!”
Cuối cùng em nhận ra rằng mình đã mạnh hơn rất nhiều. Cho dù người ta nhìn vào không thấy em thay đổi gì cả, nhưng chỉ cần anh thấy được và bản thân em biết được đã là quá đủ!
Chính anh, cơn gió của tự do đã thổi tung tất cả quá khứ ảm đảm kia, anh đem em đến một miền đất mới chứa đựng hy vọng và hạnh phúc!
Vi vu trong bầu trời cao xanh thẳm cùng anh, dù anh vô tình không biết, em vẫn thấy thứ gọi là hạnh phúc đang ở trong tầm tay em.
“Tuy cậu có vẻ hơi kỳ lạ và ảm đạm, nhưng không hiểu sao tớ lại cảm thấy thích một người như cậu”
Hy vọng đã được đáp trả.
Gió đã một lần quay lại và cảm nhận sự tồn tại của bồ công anh.
Cái giá đã trả được đổi bằng câu nói của anh.
Câu nói đó làm trái tim em vốn chôn giấu tình cảm với anh bấy lâu nay lại rộn ràng nhịp đập. Vì em biết, em có thể xích lại gần anh một chút nữa.
Tận sâu trong đáy lòng em, em vẫn muốn nói với anh một điều bí mật được giấu kín quá lâu.
“Em yêu anh, Naruto à”
Anh vô tình không nhận ra, em lại muốn vẫn được ở cạnh anh một cách tự nhiên như một người bạn. Nên câu nói đó, tình cảm đó chưa một lần thốt nên lời.
Giá mà anh một lần biết được em đã chờ đợi và hy vọng biết chừng nào.
Mọi thứ đều phải trả bằng một cái giá tương xứng. Số phận có bao giờ cho không ai điều gì.
Được và mất, em chọn được gì và mất gì?
Từ khi chọn ra đi cùng gió, bồ công anh đã chưa hề nghĩ có ngày lại phải xa gió bao giờ.