Fiction: Chuyện tình của hoa anh đào
Tác giả: sakura
Thể loại: lạng mãng, tình cảm và buồn...(ai đang vui xin đừng đọc!)
Độ tổi: 12+
Cốt truyện: nói về chuyện tình như một giấc mộng của sakura
Nhân vật: mượn của tác giả Masashi.
--------------------------------
Có một loài hoa màu hồng phớt, loài hoa gọi mùa xuân về xua tan đêm tối, đem hạnh phúc và ấm áp đến cho những ai đang cô đơn và mất niềm tin vào cuộc sống. Một loài hoa luôn căng tràn sức sống, luôn nở rộ và không bao giờ tàn…..
Và cũng có một chuyện tình thần tiên gắn với loài hoa kỳ lạ ấy….
Chuyện tình hoa anh đào…..
Xuân ơi, sao người ko mau đến?
Đem sắc hương của đất trời về,
Và đem cả người con gái ấy đến tôi,
Biết chăng em, hoa anh đào………..
--------------------------------
Chapter I: Vui hay buồn???....
Mặt nước hồ tĩnh lặng và lạnh lùng, một buổi sáng mùa đông cô đơn, những giọt nước tí xíu dường như lười biếng chẳng chịu lăn tăn gợn một chút sóng, cả cơn gió cũng không buồn thổi qua nữa.
Mọi thứ thật yên bình như chưa từng được như thế, bóng hình một cô gái in sâu dưới mặt nước, một đôi mắt màu ngọc lục bảo thoáng buồn, mái tóc hồng ôm suông theo khuôn mặt của cô. Làn da trắng như hoa tuyết đang rơi một cách lạnh lùng.
“ Đã lâu lắm rồi nhỉ, Sas? Cậu đi đã được gần hai năm rồi, chắc bây giờ cậu đã trở nên rất mạnh, đã học được nhiều thuật của orochimaru và có lẽ câu đã quên hết mọi đều về tớ rồi phải ko?.....”
Dòng suy nghĩ của sak miên man trôi theo dòng nước, kể từ ngày chia cách, sak hầu như ko gặp lại sas, những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, từng đêm nhìn tấm ảnh đội 7 từng chụp, lòng sak cứ quặn đau, đôi khi nước mắt chực tuôn trào một cách lặng lẽ. Đôi khi sak thầm nghĩ tại sao số phận lại trớ trêu như thế, phải chỉ cả 3 ngừơi sak, sas và nar ko làm ninja thì giờ đây chẳng ai mang trong lòng nhiều nỗi muộn phiền như thế……
“ Sao lại đứng ngẩn người ra thế sak?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm sak giật mình. Ko cần quay mặt lại sak vẫn biết được là ai, vì trong khoảng thời gian đau buồn vì mất sas, thì giọng nói ấy luôn bên sak, xoa dịu trái tim và động viên cô đứng dậy bước tiếp.
“ Chào buổi sáng Nar, cậu trễ hẹn 5’ với tớ đấy, tớ ngẩn người vì đang nghĩ phải “xử” cậu thế nào đây?”
Nge câu nói của sak, Nar hết hồn nhìn lại đồng hồ, quả thật Nar đã trễ. Biết lỗi của mình, Nar rối rít xin lỗi mặc dù cậu biết tôi của mình ko lớn lắm.
“ Xin lỗi sak chan, vì tớ….ngủ quên nên tới muộn, nhưng cũng ko muộn lắm mà, mới có 5’ à, cậu tha cho tớ đi nhé. Lần sau tớ ko dám thế nữa đâu!”
Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Nar, Sak ko tài nào nhịn được cười, trông cậu thật trẻ con, vả lại sak cũng đâu có giận nar đâu, chỉ hù cậu cho vui thôi, ai ngờ được Nar lại sợ đến thế.
Sak cười và nói:
“ Uh, tha cho cậu lần này đó, còn lần sau nữa thì cậu biết tay tớ.Hihi. Thôi, trể giờ hẹn với mọi người rồi đấy, đi nào Nar!”
Nhìn nụ cười tươi rói của sak, nar biết cậu đã được cô nàng tha, nhưng ko biết nhỡ lần sau trễ nữa thì sak xử mình thế nào, Nar tự nhủ: “Lần sau phải dậy thật sớm thôi, kẻo ko….mình khó mà toàn mạng.”
“Đi mau lên nào Nar, còn nghĩ ngợi gì nữa đấy hả?” – Sak giục.
“ Được rồi, tớ đến ngay, làm gì mà cậu sợ trễ dữ vậy sak?”
Sak ko đáp chỉ cừơi thật tươi và bỗng dưng giữa trời mùa đông giá lạnh, giữa sự ngủ yên của vạn vật, cơn gío thổi qua, thật nhẹ chỉ đủ để hai con người cảm thấy lạnh mà đi gần nhau hơn…..
Trên đường đi đến chỗ Hokage đệ ngũ, sak cố gắng nói chuyện thật bình thường với Nar, cô ko muốn để lộ ra suy nghĩ của mình khi sáng nay chợt nhớ sas da diết và cô cũng ko muốn cậu ấy lo cho mình thêm nữa, bao lâu nay sak phiền Nar như thế có lẽ là quá đủ rồi.
Hôm nay bỗng dưng mới sáng tinh mơ đã có những chú chim được hokage phái đến báo tin cho Nar, Sak, Hin, Neji, Hin,…..những ninja vừa được lên chunin. Mọi người đều nôn nao, đến thật sớm để xem sẽ được giao nhiệm vụ gì và khi làm một chunin cảm giác sẽ thế nào.
Trái ngược với sự lặng lẽ của cảnh vật, trên những con đường dẫn đến nơi ở của hokage vang lên những tiếng nói cười vui vẻ của mọi người, tất cả gặp nhau trước cửa phòng của cô Tsunade.
Nar xung phong đi đầu và giành quyền mở cửa phòng trước tất cả mọi người và cậu làm ra vẻ mình là người chỉ huy lắm, nhìn cậu như thế mọi người chẳng nỡ giành với Nar nên đành nhường cho cậu.
Nar lấy hết niềm vinh hạnh và sung sướng bước tới trước mở cửa, trong lòng hy vọng sẽ nhận được một nhiệm vụ thật tuyệt.
Cô Tsunade đón mọi người với nụ cười thật tươi, và với một giọng trịnh trọng, cô tuyên bố:
“ Các em đều đã xuất sắc vượt qua kỳ thi chunin, đem lại sự vinh quang cho láng là. Chính vì thế cô có một phần thưởng dành cho các em.”
Mọi người nghe thấy thế đều trố mắt kinh ngạc nói ko nên lời. Sak thầm nghĩ: “Đậu chunin mà cũng được thưởng nữa sao? Sao trong sách điều lệ ninja ko cỏ nhỉ? Hay mình nhớ nhầm chăng?”
Nhìn vẻ mặt buồn cười của những đứa trẻ, cô phì cười và nói:
“Các em ko ngờ sao? Đương nhiên rồi vì xưa nay ko có hokage nào nhân từ như cô mà thưởng cho các em đâu. Phần thưởng này sẽ làm các em thích mê cho xem.”
Tất cả nghe thế liền nháo nhào lên hỏi Tsunade xem đó là gì mà ghê đến thế, hokage hoảng hồn liền nói:
“ Các em bình tĩnh nào, cô nói thì nói thế nhưng phải nghe là gì cái đã, khoan mừng vội đi. Như mọi người rõ, năm nay mùa đông dài hơn mọi năm chính vì thế cô đã nghĩ ra phần thưởng cho các em, đó chính là………một kỳ nghỉ noel. Tức là các em sẽ được nghỉ 3 ngày ko thi hành nhiệm vụ vào đúng dịp noel, cô hy vọng các em sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ!”
Nar nghe thấy thế hét toàng lên:
“Cô tuyệt quá cô Tsunade ơi!” Rồi chạy nhào tới ôm lấy hokage.
Về phần Neji và Shikamaru, cả hai chưng hửng vì cứ nghĩ cô sẽ giao một nhiệm vụ đặc biệt cho mình ngờ đâu lại là….một kỳ nghỉ. Nhưng cũng ko sao, đã lâu rồi mọi người ko đựơc nghỉ ngơi, tòan cấm đầu vào luyện các thuật và làm nhiệm vụ, quên mất cả việc dừng lại mà có các dịp vui chơi. Hình như họ đã vô tình lướt qua cuộc sống quá vội vàng, quên đi những khoảng lặng bình yên mà mỗi người cần có để ngồi suy ngẫm về mình, về những việc đã qua…..
Mọi người chào cô Tsunade và bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi tầm nhìn của cô, Ten Ten đã chạy lại, níu tay Neji và nói:
“ Noel này tụi mình đi dạo phố với nhau nha Neji kun?”
Neji cười và đáp lại nhẹ nhàng:
“Uh, mình cũng đang định mời cậu đi chung đấy, chúng ta vừa về vừa bàn đi Ten Ten chan!”
Nói rồi, cả hai nắm tay nhau rẽ sang một hướng khác, nở nụ cười chào từ biệt các bạn.
Thế rồi lần lượt mọi người, ai cũng có đôi có cặp cùng nhau bước trên những con đường quen thuộc mà họ hay dạo cùng nhau.
Cuối cùng còn lại Hin, Nar và Sak. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng ko dám mở lời với Nar của Hin, sak thấy thật tôi cho cô bạn nhút nhát, bèn lên tiếng:
“ Noel này sao Nar ko mời Hin đi cùng nhỉ? Hai người hợp nhau lắm mà! Mở lời đi chứ Nar!”
Nghe câu nói của sak, mặt Hin ửng đỏ lên nhìn cô như một công chúa với làn da trắng và đôi má hồng, Hin vội nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Nar.
Nar ấp úng:
“Hin, noel này…..bạn đi chơi với…mình nhé!”
Hin vội quay sang hướng khác tránh ánh mắt của Nar, và tránh trả lời dù chỉ một tiếng ừ cũng ko, có lẽ Hin đang ngại và thẹn thùng, dù sao thì cô bé vẫn luôn nhút nhát mà!
Sak nhìn thấy thế mỉm cười một cách tinh ý và có phần lém lỉnh. Cô bước tới trước, đẩy nhẹ Nar về phía Hin trong khi cậu đang lúng túng ko biết làm thế nào. Và sak nháy mắt, ra hiệu với đôi mắt đầy ẩn ý với Nar. Và nói khẽ vào tai cậu:
“ Mạnh dạn lên nào Nar! Cố lên, cậu làm được mà, hihi…”
Rồi cô nàng nhẹ nhàng lướt nhanh qua hai người bạn, để lại một nụ cười thoáng nhẹ vào gió và mái tóc hồng bồng bềnh.
Hin và Nar thấy bóng sak xa dần và một giọng nói trong trẻo âm vang lại:
“ Chúc hai cậu Giáng Sinh vui vẻ!”
Và thế là trong buổi sớm mai, mỗi con người, mỗi cuộc đời đã tìm cho mình một nửa còn lại, đã tìm thấy thứ được gọi là hạnh phúc! Họ vui vẻ, họ có đôi và họ sánh bước bên nhau ngoài phố…nhưng cuộc đời vốn ko phải công bằng cho tất cả mọi người, phía sau niềm vui đó của bao người, có một loài hoa luôn cô đơn, loài hoa đem lại hạnh phúc cho người khác nhưng mãi luôn kiếm tìm hạnh phúc của chính mình…một thứ gì đó mờ ảo và ở rất xa…..hoa anh đào – Sakura, cô gái mạnh mẽ, giấu nỗi đau sau niềm vui, giấu nước mắt sau nụ cười và biết đâu….giáng sinh năm nay, cô giấu tình cảm của mình vào trong tuyết, trắng xóa và lạnh lùng???......
End chap 1.
Mời các bạn đón xem chap hai để tìm câu trả lời cho Sakura!
Tác giả: sakura
Thể loại: lạng mãng, tình cảm và buồn...(ai đang vui xin đừng đọc!)
Độ tổi: 12+
Cốt truyện: nói về chuyện tình như một giấc mộng của sakura
Nhân vật: mượn của tác giả Masashi.
--------------------------------
Có một loài hoa màu hồng phớt, loài hoa gọi mùa xuân về xua tan đêm tối, đem hạnh phúc và ấm áp đến cho những ai đang cô đơn và mất niềm tin vào cuộc sống. Một loài hoa luôn căng tràn sức sống, luôn nở rộ và không bao giờ tàn…..
Và cũng có một chuyện tình thần tiên gắn với loài hoa kỳ lạ ấy….
Chuyện tình hoa anh đào…..
Xuân ơi, sao người ko mau đến?
Đem sắc hương của đất trời về,
Và đem cả người con gái ấy đến tôi,
Biết chăng em, hoa anh đào………..
--------------------------------
Chapter I: Vui hay buồn???....
Mặt nước hồ tĩnh lặng và lạnh lùng, một buổi sáng mùa đông cô đơn, những giọt nước tí xíu dường như lười biếng chẳng chịu lăn tăn gợn một chút sóng, cả cơn gió cũng không buồn thổi qua nữa.
Mọi thứ thật yên bình như chưa từng được như thế, bóng hình một cô gái in sâu dưới mặt nước, một đôi mắt màu ngọc lục bảo thoáng buồn, mái tóc hồng ôm suông theo khuôn mặt của cô. Làn da trắng như hoa tuyết đang rơi một cách lạnh lùng.
“ Đã lâu lắm rồi nhỉ, Sas? Cậu đi đã được gần hai năm rồi, chắc bây giờ cậu đã trở nên rất mạnh, đã học được nhiều thuật của orochimaru và có lẽ câu đã quên hết mọi đều về tớ rồi phải ko?.....”
Dòng suy nghĩ của sak miên man trôi theo dòng nước, kể từ ngày chia cách, sak hầu như ko gặp lại sas, những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, từng đêm nhìn tấm ảnh đội 7 từng chụp, lòng sak cứ quặn đau, đôi khi nước mắt chực tuôn trào một cách lặng lẽ. Đôi khi sak thầm nghĩ tại sao số phận lại trớ trêu như thế, phải chỉ cả 3 ngừơi sak, sas và nar ko làm ninja thì giờ đây chẳng ai mang trong lòng nhiều nỗi muộn phiền như thế……
“ Sao lại đứng ngẩn người ra thế sak?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm sak giật mình. Ko cần quay mặt lại sak vẫn biết được là ai, vì trong khoảng thời gian đau buồn vì mất sas, thì giọng nói ấy luôn bên sak, xoa dịu trái tim và động viên cô đứng dậy bước tiếp.
“ Chào buổi sáng Nar, cậu trễ hẹn 5’ với tớ đấy, tớ ngẩn người vì đang nghĩ phải “xử” cậu thế nào đây?”
Nge câu nói của sak, Nar hết hồn nhìn lại đồng hồ, quả thật Nar đã trễ. Biết lỗi của mình, Nar rối rít xin lỗi mặc dù cậu biết tôi của mình ko lớn lắm.
“ Xin lỗi sak chan, vì tớ….ngủ quên nên tới muộn, nhưng cũng ko muộn lắm mà, mới có 5’ à, cậu tha cho tớ đi nhé. Lần sau tớ ko dám thế nữa đâu!”
Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Nar, Sak ko tài nào nhịn được cười, trông cậu thật trẻ con, vả lại sak cũng đâu có giận nar đâu, chỉ hù cậu cho vui thôi, ai ngờ được Nar lại sợ đến thế.
Sak cười và nói:
“ Uh, tha cho cậu lần này đó, còn lần sau nữa thì cậu biết tay tớ.Hihi. Thôi, trể giờ hẹn với mọi người rồi đấy, đi nào Nar!”
Nhìn nụ cười tươi rói của sak, nar biết cậu đã được cô nàng tha, nhưng ko biết nhỡ lần sau trễ nữa thì sak xử mình thế nào, Nar tự nhủ: “Lần sau phải dậy thật sớm thôi, kẻo ko….mình khó mà toàn mạng.”
“Đi mau lên nào Nar, còn nghĩ ngợi gì nữa đấy hả?” – Sak giục.
“ Được rồi, tớ đến ngay, làm gì mà cậu sợ trễ dữ vậy sak?”
Sak ko đáp chỉ cừơi thật tươi và bỗng dưng giữa trời mùa đông giá lạnh, giữa sự ngủ yên của vạn vật, cơn gío thổi qua, thật nhẹ chỉ đủ để hai con người cảm thấy lạnh mà đi gần nhau hơn…..
Trên đường đi đến chỗ Hokage đệ ngũ, sak cố gắng nói chuyện thật bình thường với Nar, cô ko muốn để lộ ra suy nghĩ của mình khi sáng nay chợt nhớ sas da diết và cô cũng ko muốn cậu ấy lo cho mình thêm nữa, bao lâu nay sak phiền Nar như thế có lẽ là quá đủ rồi.
Hôm nay bỗng dưng mới sáng tinh mơ đã có những chú chim được hokage phái đến báo tin cho Nar, Sak, Hin, Neji, Hin,…..những ninja vừa được lên chunin. Mọi người đều nôn nao, đến thật sớm để xem sẽ được giao nhiệm vụ gì và khi làm một chunin cảm giác sẽ thế nào.
Trái ngược với sự lặng lẽ của cảnh vật, trên những con đường dẫn đến nơi ở của hokage vang lên những tiếng nói cười vui vẻ của mọi người, tất cả gặp nhau trước cửa phòng của cô Tsunade.
Nar xung phong đi đầu và giành quyền mở cửa phòng trước tất cả mọi người và cậu làm ra vẻ mình là người chỉ huy lắm, nhìn cậu như thế mọi người chẳng nỡ giành với Nar nên đành nhường cho cậu.
Nar lấy hết niềm vinh hạnh và sung sướng bước tới trước mở cửa, trong lòng hy vọng sẽ nhận được một nhiệm vụ thật tuyệt.
Cô Tsunade đón mọi người với nụ cười thật tươi, và với một giọng trịnh trọng, cô tuyên bố:
“ Các em đều đã xuất sắc vượt qua kỳ thi chunin, đem lại sự vinh quang cho láng là. Chính vì thế cô có một phần thưởng dành cho các em.”
Mọi người nghe thấy thế đều trố mắt kinh ngạc nói ko nên lời. Sak thầm nghĩ: “Đậu chunin mà cũng được thưởng nữa sao? Sao trong sách điều lệ ninja ko cỏ nhỉ? Hay mình nhớ nhầm chăng?”
Nhìn vẻ mặt buồn cười của những đứa trẻ, cô phì cười và nói:
“Các em ko ngờ sao? Đương nhiên rồi vì xưa nay ko có hokage nào nhân từ như cô mà thưởng cho các em đâu. Phần thưởng này sẽ làm các em thích mê cho xem.”
Tất cả nghe thế liền nháo nhào lên hỏi Tsunade xem đó là gì mà ghê đến thế, hokage hoảng hồn liền nói:
“ Các em bình tĩnh nào, cô nói thì nói thế nhưng phải nghe là gì cái đã, khoan mừng vội đi. Như mọi người rõ, năm nay mùa đông dài hơn mọi năm chính vì thế cô đã nghĩ ra phần thưởng cho các em, đó chính là………một kỳ nghỉ noel. Tức là các em sẽ được nghỉ 3 ngày ko thi hành nhiệm vụ vào đúng dịp noel, cô hy vọng các em sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ!”
Nar nghe thấy thế hét toàng lên:
“Cô tuyệt quá cô Tsunade ơi!” Rồi chạy nhào tới ôm lấy hokage.
Về phần Neji và Shikamaru, cả hai chưng hửng vì cứ nghĩ cô sẽ giao một nhiệm vụ đặc biệt cho mình ngờ đâu lại là….một kỳ nghỉ. Nhưng cũng ko sao, đã lâu rồi mọi người ko đựơc nghỉ ngơi, tòan cấm đầu vào luyện các thuật và làm nhiệm vụ, quên mất cả việc dừng lại mà có các dịp vui chơi. Hình như họ đã vô tình lướt qua cuộc sống quá vội vàng, quên đi những khoảng lặng bình yên mà mỗi người cần có để ngồi suy ngẫm về mình, về những việc đã qua…..
Mọi người chào cô Tsunade và bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi tầm nhìn của cô, Ten Ten đã chạy lại, níu tay Neji và nói:
“ Noel này tụi mình đi dạo phố với nhau nha Neji kun?”
Neji cười và đáp lại nhẹ nhàng:
“Uh, mình cũng đang định mời cậu đi chung đấy, chúng ta vừa về vừa bàn đi Ten Ten chan!”
Nói rồi, cả hai nắm tay nhau rẽ sang một hướng khác, nở nụ cười chào từ biệt các bạn.
Thế rồi lần lượt mọi người, ai cũng có đôi có cặp cùng nhau bước trên những con đường quen thuộc mà họ hay dạo cùng nhau.
Cuối cùng còn lại Hin, Nar và Sak. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng ko dám mở lời với Nar của Hin, sak thấy thật tôi cho cô bạn nhút nhát, bèn lên tiếng:
“ Noel này sao Nar ko mời Hin đi cùng nhỉ? Hai người hợp nhau lắm mà! Mở lời đi chứ Nar!”
Nghe câu nói của sak, mặt Hin ửng đỏ lên nhìn cô như một công chúa với làn da trắng và đôi má hồng, Hin vội nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Nar.
Nar ấp úng:
“Hin, noel này…..bạn đi chơi với…mình nhé!”
Hin vội quay sang hướng khác tránh ánh mắt của Nar, và tránh trả lời dù chỉ một tiếng ừ cũng ko, có lẽ Hin đang ngại và thẹn thùng, dù sao thì cô bé vẫn luôn nhút nhát mà!
Sak nhìn thấy thế mỉm cười một cách tinh ý và có phần lém lỉnh. Cô bước tới trước, đẩy nhẹ Nar về phía Hin trong khi cậu đang lúng túng ko biết làm thế nào. Và sak nháy mắt, ra hiệu với đôi mắt đầy ẩn ý với Nar. Và nói khẽ vào tai cậu:
“ Mạnh dạn lên nào Nar! Cố lên, cậu làm được mà, hihi…”
Rồi cô nàng nhẹ nhàng lướt nhanh qua hai người bạn, để lại một nụ cười thoáng nhẹ vào gió và mái tóc hồng bồng bềnh.
Hin và Nar thấy bóng sak xa dần và một giọng nói trong trẻo âm vang lại:
“ Chúc hai cậu Giáng Sinh vui vẻ!”
Và thế là trong buổi sớm mai, mỗi con người, mỗi cuộc đời đã tìm cho mình một nửa còn lại, đã tìm thấy thứ được gọi là hạnh phúc! Họ vui vẻ, họ có đôi và họ sánh bước bên nhau ngoài phố…nhưng cuộc đời vốn ko phải công bằng cho tất cả mọi người, phía sau niềm vui đó của bao người, có một loài hoa luôn cô đơn, loài hoa đem lại hạnh phúc cho người khác nhưng mãi luôn kiếm tìm hạnh phúc của chính mình…một thứ gì đó mờ ảo và ở rất xa…..hoa anh đào – Sakura, cô gái mạnh mẽ, giấu nỗi đau sau niềm vui, giấu nước mắt sau nụ cười và biết đâu….giáng sinh năm nay, cô giấu tình cảm của mình vào trong tuyết, trắng xóa và lạnh lùng???......
End chap 1.
Mời các bạn đón xem chap hai để tìm câu trả lời cho Sakura!
Được sửa bởi Sakura ngày 09/04/09, 03:49 pm; sửa lần 1.