Author : sakura
Genre : nhẹ nhàng, buồn và đau lòng
Warning : 12+
Sum : chuyện tình buồn của một cô gái….và trở thành truyền thuyết.
-----------------------------------------
Sao rơi, gió cuốn
Cho dù cả thế gian này luân chuyển
Hãy tin rằng lòng ta ko bao giờ đổi thay
Chờ nhau bao ngàn năm,
Hãy nhớ lời ta hứa……
Thời gian là dòng chảy vô tận, nó mang trong mình một quyền năng vô hình, cuốn phăng tất cả mọi thứ kể cả những ký ức của con người. Nhưng với người con gái đó, mùa xuân ấy ko bao giờ phai mờ tron gký ức cô. Vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn nhớ mãi quan bao ngàn năm chỉ vì một lời hứa của người con trai ấy!
“ Chờ nhau bao ngàn năm
Vẫn nhớ lời anh hứa…...
Giờ còn lại gì?
Chỉ là tàn tro…..”
-----------------------------
Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở rộ một cách rực rỡ, mang sắc hồng của hạnh phúc, là nguồn sống nuôi dưỡng và ấp ủ vạn vật.
Và sắc hồng ấy đã mang lại một điều diệu kỳ, kéo hai con người từ hai phương trời khác nhau trở thành một….
“ Hãy chờ anh, mùa xuân năm sau anh sẽ quay lại, và chúng ta sẽ hạnh phúc, chờ anh nhé!”
Sau câu nói ấy, chàng đi xa, đi xa mãi, bóng khuất dưới chân đồi, giữa trời cao đất rộng, giữa cảnh hoàng hôn đau đến nát lòng, hai mảnh tình chia cắt, lòng đau, lệ tràn, cô gái khóc, những giọt nước mắt long lanh, thuần khiết như tình yêu của cô gái dành cho người con trai ấy.
Lời hứa của chàng trước lúc đi xa ấy đã gieo vào lòng cô gái một tia hy vọng mãnh liệt, một ước mơ được ấp ủ mong ngày chàng quay lại, hạnh phúc vì tin vào lời hứa ấy, cố gắng sống thật tốt, thật vui vẻ chờ đợi xuân về.
Nhưng đời là một chuỗi ngày dài ko ai biết trước ngày mai ra sao, hoa anh đào lại một lần nữa nở rộ, ước mơ, hy vọng trong cô gái cứ thế nôn nao, hơn bao giờ hết cô mong thấy thấp thoáng dáng chàng quay trở lại.
Cô gái đứng đó, bên cạnh cây hoa anh đào năm nào nay lại rộ hoa, ngóng theo hướng chàng đã đi xa, cứ nhìn hoài vào một màn xanh thăm thẳm, màu xanh của sự chờ đợi, của tia hy vọng, của nguồn sống mà cô hằng mong mỏi quay trở về. Bài hát chàng trai dạy cô lại ngân nga:
“Sao rơi, gió cuốn
Cho dù cả thế gian này luân chuyển
Hãy tin rằng lòng ta ko bao giờ đổi thay
Chờ nhau bao ngàn năm,
Hãy nhớ lời ta hứa……
Dù bao đông lạnh buốt giá
Ta sẽ ko bao giờ để mất em……..”
Thế nhưng sao bóng chàng cứ mãi xa xăm chốn nào, ngày qua ngày, cô gái vẫn đứng đấy, vẫn nuôi hy vọng, cô tự nhủ lòng, chàng sẽ về vì chàng đã hứa, ta sẽ mãi đợi chàng, hoa anh đào vẫn nở, ta vẫn sẽ đợi…..
Thời gian lặng lẽ thôi đưa, ngày qua tháng lại, những cánh hoa anh đào cứ thế lác đác rơi, cô gái ngày ngày ra đứng ngóng trông hình bóng người mình yêu mến, mùa xuân cứ thế tàn dần….
“ Xin ngươi đừng qua xuân ơi….”
Cánh hoa anh đào và mùa xuân là chỗ dựa của cô gái để chờ đợi chàng, cô tin rằng xuân còn đó, hoa còn nở, chàng sẽ về như lời chàng đã hứa, cô cố bám víu vào những cánh hoa cuối cùng…
Thế nhưng nó vẫn tàn, màu xanh thăm thẳm của cánh đồng xa tận kia đã trở nên một màu tàn úa, héo hon như lòng cô gài, nguồn sống giờ đây đã dần trở thành nỗi đau…ngấn lệ lại chảy dài, những giọt nước mắt trong giây phút chia ly năm nào giờ lại như khóc thương cho một trái tim nhỏ bé phải chịu nỗi đau quá lớn.
Tuy người ấy đã phụ lòng cô, nhưng cô gái vẫn tin một mùa xuân nào đó chàng sẽ quay lại, sẽ vì lời hứa mà ko quên cô.
Người xung quanh thấy cô cứ thẩn thờ, ngày nào cũng đứng trông, họ khuyên:
“ Người con trai ấy đã đi thật rồi, cô có chờ đợi cũng vô ích thôi, hãy quên đi và bắt đầu lại cuộc sống mới!”
“ Ko, chàng ko hề quên ta, chàng vẫn còn nhớ lời hứa đó, ta sẽ chờ đợi chàng, sẽ ko bao giờ quên, hoa anh đào sẽ lại nở, chàng sẽ lại trở về mà….”cô nói với ánh mắt chứa một tia hy vọng mong manh, những giọt lệ cứ long lanh chực trào ra.
Mọi người ai cũng thấy buồn cho một cô gái có tấm lòng chung thuỷ như thế, họ cũng dần bớt khuyên cô và thôi ko nhắc đến người con trai bội bạc ấy nữa.
Thế rồi những cánh hoa cuối cùng cũng rơi rụng, héo tàn, vậy là mùa xuân qua một cách lặng lẽ mang theo dư vị nỗi buồn của cô gái.
Xuân qua, hạ lại về, thời gian cứ thế trôi một cách vô tình, như thể chẳng quan tâm gì đến cô gái.
Lạnh lùng, mùa đông đến…
Ngày ngày, từ khi lá thôi màu xanh non đến đậm dần và rồi vàng, rơi rụng, hoa tuyết lại rơi, lạnh lẽo và cô đơn, cô vẫn đứng đó ngóng đợi, trông ngóng một bóng người thấp thoáng ngày xưa, đôi mắt thăm thẳm sâu hun hút, một hố sâu ko đáy như nỗi buồn theo năm tháng xoáy sâu vào lòng cô gái, nó đã ko còn là nỗi đau, mà nó trở thành một vết thương cứ mãi âm ỉ như thế trong lòng cô. Tiếng đàn lại réo rắt vang lên một khúc ca não nề cùng giọng hát đượm cả nỗi buồn chất chứa trong lòng cô, cả một triền thương nhớ:
“ Hãy nhắm mắt, hãy nhớ lại quá khứ
Ngày chúng ta yêu nhau,
Hãy để tình yêu như hoa nở trong lòng đôi ta
Chúng ta sẽ có thể vượt thời gian
Sẽ ko bao giờ bỏ mông ước cũ…”
Cứ đợi cứ chờ, cứ thương cứ nhớ rồi lại khóc, những chuỗi ngày của cô gái chỉ sống với ký ức với hình ảnh của mùa xuân năm trước, hoa tuyết rơi ngày càng dày, như những giọt lệ của cô ấy, khóc thật nhiều vì ko muốn mất anh, mùa đông trôi qua một cách chậm chạp dường như ko muốn để xuân về.
Nhưng rồi cái giá lạnh cũng nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp tràn về, khơi nguồn sự sống của vạn vật sau một giấc ngủ dài, chiếu rọi cả nhân gian hạnh phúc.
Thế nhưng trái tim của cô gái ấy vẫn là mùa đông, chỉ vì một lời hứa từ miệng của người con trai ấy mà cô để thời gian trôi đi vô tận, bỏ mặc tất cả, chỉ đứng đó chờ đợi quá khứ đã qua quay trở lại, hằng mong sẽ một lần thấy lại người cô yêu thương.
Hoa anh đào lại nở, vẫn như thế vô tình lại làm cho cô gái càng nuôi một hy vọng đang tàn lụi dần.
“ Mùa xuân về rồi, khi nào xuân còn về, ta vẫn sẽ đợi, sẽ mãi đợi chàng…..”
Có người cho rằng cô gái ấy ngu muội, chỉ vì một người con trai bội bạc mà như thế thì thật ko đáng. Có người lại cho rằng cô ấy là một cô gái đáng thương, sống vì tình chết cũng vì tình, thế gian bao lời xôn xao bàn tán về cô gái ngày ngày cứ đứng dưới gốc hoa anh đào đợi người con trai ko rõ tung tích, như một người mất hồn, cứ mãi lẩm bẩm một mình, lời chàng đã hứa….
Ngày qua ngày, tháng lại tháng, thời gian cứ thế trôi mà chẳng đợi chờ. Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa luân chuyển, tiếng hát của cô cứ thế ngân nga, vang vọng giữa dòng thời gian trôi đi bất tận.
Người đời cũng thôi ko còn chú ý đến cô gái cứ đứng đợi bên gốc hoa anh đào nữa, thế rồi ko lâu sau người ta truyền miệng nhau rằng người con trai bội bạc ấy đã sánh duyên bên người con gái khác.
Cô gái nghe tin ấy như sét đánh ngang tai, ký ức như viên thuỷ tinh pha lê mỏng manh mà cô cất giữ bấy lâu chợt vỡ vụn chẳng còn gì cả, giọt lệ mặn đắng cả môi, nỗi đau trong lòng quặn thắt, vết thương âm ỉ bấy lâu bỗng nhức nhối đến vô thường. Bỗng dưng đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt hút sâu một màn đen thăm thẳm, sự tuyệt vọng, nỗi đau khổ loang tím cả hồn….
“ Chẳng còn gì cả, lời hứa ấy, anh đã quên thật rồi!....”
Tiếng khóc nức nở vang lên hoà lẫn vào núi rừng, âm vang vọng đi thật xa, những giọt lệ cứ thế mà lăn tròn,….
Người đời nghĩ rằng sau sự việc đó, cô gái sẽ từ bỏ quá khứ nhuộm màu đau thương ấy mà bắt đầu lại.
Thế nhưng họ đã lầm, ngày qua ngày cô gái vẫn đứng dưới gốc cây hoa anh đào, vẫn ngóng về hướng chàng trai kia ra đi, cứ thế mà cô khóc.
Thời gian lại trôi đi, trôi đi, bồng bềnh, phiêu diêu vô định….
Genre : nhẹ nhàng, buồn và đau lòng
Warning : 12+
Sum : chuyện tình buồn của một cô gái….và trở thành truyền thuyết.
-----------------------------------------
Sao rơi, gió cuốn
Cho dù cả thế gian này luân chuyển
Hãy tin rằng lòng ta ko bao giờ đổi thay
Chờ nhau bao ngàn năm,
Hãy nhớ lời ta hứa……
Thời gian là dòng chảy vô tận, nó mang trong mình một quyền năng vô hình, cuốn phăng tất cả mọi thứ kể cả những ký ức của con người. Nhưng với người con gái đó, mùa xuân ấy ko bao giờ phai mờ tron gký ức cô. Vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn nhớ mãi quan bao ngàn năm chỉ vì một lời hứa của người con trai ấy!
“ Chờ nhau bao ngàn năm
Vẫn nhớ lời anh hứa…...
Giờ còn lại gì?
Chỉ là tàn tro…..”
-----------------------------
Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở rộ một cách rực rỡ, mang sắc hồng của hạnh phúc, là nguồn sống nuôi dưỡng và ấp ủ vạn vật.
Và sắc hồng ấy đã mang lại một điều diệu kỳ, kéo hai con người từ hai phương trời khác nhau trở thành một….
“ Hãy chờ anh, mùa xuân năm sau anh sẽ quay lại, và chúng ta sẽ hạnh phúc, chờ anh nhé!”
Sau câu nói ấy, chàng đi xa, đi xa mãi, bóng khuất dưới chân đồi, giữa trời cao đất rộng, giữa cảnh hoàng hôn đau đến nát lòng, hai mảnh tình chia cắt, lòng đau, lệ tràn, cô gái khóc, những giọt nước mắt long lanh, thuần khiết như tình yêu của cô gái dành cho người con trai ấy.
Lời hứa của chàng trước lúc đi xa ấy đã gieo vào lòng cô gái một tia hy vọng mãnh liệt, một ước mơ được ấp ủ mong ngày chàng quay lại, hạnh phúc vì tin vào lời hứa ấy, cố gắng sống thật tốt, thật vui vẻ chờ đợi xuân về.
Nhưng đời là một chuỗi ngày dài ko ai biết trước ngày mai ra sao, hoa anh đào lại một lần nữa nở rộ, ước mơ, hy vọng trong cô gái cứ thế nôn nao, hơn bao giờ hết cô mong thấy thấp thoáng dáng chàng quay trở lại.
Cô gái đứng đó, bên cạnh cây hoa anh đào năm nào nay lại rộ hoa, ngóng theo hướng chàng đã đi xa, cứ nhìn hoài vào một màn xanh thăm thẳm, màu xanh của sự chờ đợi, của tia hy vọng, của nguồn sống mà cô hằng mong mỏi quay trở về. Bài hát chàng trai dạy cô lại ngân nga:
“Sao rơi, gió cuốn
Cho dù cả thế gian này luân chuyển
Hãy tin rằng lòng ta ko bao giờ đổi thay
Chờ nhau bao ngàn năm,
Hãy nhớ lời ta hứa……
Dù bao đông lạnh buốt giá
Ta sẽ ko bao giờ để mất em……..”
Thế nhưng sao bóng chàng cứ mãi xa xăm chốn nào, ngày qua ngày, cô gái vẫn đứng đấy, vẫn nuôi hy vọng, cô tự nhủ lòng, chàng sẽ về vì chàng đã hứa, ta sẽ mãi đợi chàng, hoa anh đào vẫn nở, ta vẫn sẽ đợi…..
Thời gian lặng lẽ thôi đưa, ngày qua tháng lại, những cánh hoa anh đào cứ thế lác đác rơi, cô gái ngày ngày ra đứng ngóng trông hình bóng người mình yêu mến, mùa xuân cứ thế tàn dần….
“ Xin ngươi đừng qua xuân ơi….”
Cánh hoa anh đào và mùa xuân là chỗ dựa của cô gái để chờ đợi chàng, cô tin rằng xuân còn đó, hoa còn nở, chàng sẽ về như lời chàng đã hứa, cô cố bám víu vào những cánh hoa cuối cùng…
Thế nhưng nó vẫn tàn, màu xanh thăm thẳm của cánh đồng xa tận kia đã trở nên một màu tàn úa, héo hon như lòng cô gài, nguồn sống giờ đây đã dần trở thành nỗi đau…ngấn lệ lại chảy dài, những giọt nước mắt trong giây phút chia ly năm nào giờ lại như khóc thương cho một trái tim nhỏ bé phải chịu nỗi đau quá lớn.
Tuy người ấy đã phụ lòng cô, nhưng cô gái vẫn tin một mùa xuân nào đó chàng sẽ quay lại, sẽ vì lời hứa mà ko quên cô.
Người xung quanh thấy cô cứ thẩn thờ, ngày nào cũng đứng trông, họ khuyên:
“ Người con trai ấy đã đi thật rồi, cô có chờ đợi cũng vô ích thôi, hãy quên đi và bắt đầu lại cuộc sống mới!”
“ Ko, chàng ko hề quên ta, chàng vẫn còn nhớ lời hứa đó, ta sẽ chờ đợi chàng, sẽ ko bao giờ quên, hoa anh đào sẽ lại nở, chàng sẽ lại trở về mà….”cô nói với ánh mắt chứa một tia hy vọng mong manh, những giọt lệ cứ long lanh chực trào ra.
Mọi người ai cũng thấy buồn cho một cô gái có tấm lòng chung thuỷ như thế, họ cũng dần bớt khuyên cô và thôi ko nhắc đến người con trai bội bạc ấy nữa.
Thế rồi những cánh hoa cuối cùng cũng rơi rụng, héo tàn, vậy là mùa xuân qua một cách lặng lẽ mang theo dư vị nỗi buồn của cô gái.
Xuân qua, hạ lại về, thời gian cứ thế trôi một cách vô tình, như thể chẳng quan tâm gì đến cô gái.
Lạnh lùng, mùa đông đến…
Ngày ngày, từ khi lá thôi màu xanh non đến đậm dần và rồi vàng, rơi rụng, hoa tuyết lại rơi, lạnh lẽo và cô đơn, cô vẫn đứng đó ngóng đợi, trông ngóng một bóng người thấp thoáng ngày xưa, đôi mắt thăm thẳm sâu hun hút, một hố sâu ko đáy như nỗi buồn theo năm tháng xoáy sâu vào lòng cô gái, nó đã ko còn là nỗi đau, mà nó trở thành một vết thương cứ mãi âm ỉ như thế trong lòng cô. Tiếng đàn lại réo rắt vang lên một khúc ca não nề cùng giọng hát đượm cả nỗi buồn chất chứa trong lòng cô, cả một triền thương nhớ:
“ Hãy nhắm mắt, hãy nhớ lại quá khứ
Ngày chúng ta yêu nhau,
Hãy để tình yêu như hoa nở trong lòng đôi ta
Chúng ta sẽ có thể vượt thời gian
Sẽ ko bao giờ bỏ mông ước cũ…”
Cứ đợi cứ chờ, cứ thương cứ nhớ rồi lại khóc, những chuỗi ngày của cô gái chỉ sống với ký ức với hình ảnh của mùa xuân năm trước, hoa tuyết rơi ngày càng dày, như những giọt lệ của cô ấy, khóc thật nhiều vì ko muốn mất anh, mùa đông trôi qua một cách chậm chạp dường như ko muốn để xuân về.
Nhưng rồi cái giá lạnh cũng nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp tràn về, khơi nguồn sự sống của vạn vật sau một giấc ngủ dài, chiếu rọi cả nhân gian hạnh phúc.
Thế nhưng trái tim của cô gái ấy vẫn là mùa đông, chỉ vì một lời hứa từ miệng của người con trai ấy mà cô để thời gian trôi đi vô tận, bỏ mặc tất cả, chỉ đứng đó chờ đợi quá khứ đã qua quay trở lại, hằng mong sẽ một lần thấy lại người cô yêu thương.
Hoa anh đào lại nở, vẫn như thế vô tình lại làm cho cô gái càng nuôi một hy vọng đang tàn lụi dần.
“ Mùa xuân về rồi, khi nào xuân còn về, ta vẫn sẽ đợi, sẽ mãi đợi chàng…..”
Có người cho rằng cô gái ấy ngu muội, chỉ vì một người con trai bội bạc mà như thế thì thật ko đáng. Có người lại cho rằng cô ấy là một cô gái đáng thương, sống vì tình chết cũng vì tình, thế gian bao lời xôn xao bàn tán về cô gái ngày ngày cứ đứng dưới gốc hoa anh đào đợi người con trai ko rõ tung tích, như một người mất hồn, cứ mãi lẩm bẩm một mình, lời chàng đã hứa….
Ngày qua ngày, tháng lại tháng, thời gian cứ thế trôi mà chẳng đợi chờ. Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa luân chuyển, tiếng hát của cô cứ thế ngân nga, vang vọng giữa dòng thời gian trôi đi bất tận.
Người đời cũng thôi ko còn chú ý đến cô gái cứ đứng đợi bên gốc hoa anh đào nữa, thế rồi ko lâu sau người ta truyền miệng nhau rằng người con trai bội bạc ấy đã sánh duyên bên người con gái khác.
Cô gái nghe tin ấy như sét đánh ngang tai, ký ức như viên thuỷ tinh pha lê mỏng manh mà cô cất giữ bấy lâu chợt vỡ vụn chẳng còn gì cả, giọt lệ mặn đắng cả môi, nỗi đau trong lòng quặn thắt, vết thương âm ỉ bấy lâu bỗng nhức nhối đến vô thường. Bỗng dưng đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt hút sâu một màn đen thăm thẳm, sự tuyệt vọng, nỗi đau khổ loang tím cả hồn….
“ Chẳng còn gì cả, lời hứa ấy, anh đã quên thật rồi!....”
Tiếng khóc nức nở vang lên hoà lẫn vào núi rừng, âm vang vọng đi thật xa, những giọt lệ cứ thế mà lăn tròn,….
Người đời nghĩ rằng sau sự việc đó, cô gái sẽ từ bỏ quá khứ nhuộm màu đau thương ấy mà bắt đầu lại.
Thế nhưng họ đã lầm, ngày qua ngày cô gái vẫn đứng dưới gốc cây hoa anh đào, vẫn ngóng về hướng chàng trai kia ra đi, cứ thế mà cô khóc.
Thời gian lại trôi đi, trôi đi, bồng bềnh, phiêu diêu vô định….