...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

    Em đến và mùa xuân về

    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : Em đến và mùa xuân về Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Em đến và mùa xuân về Dog_copy3

    Em đến và mùa xuân về Empty Em đến và mùa xuân về

    Bài gửi by Sakura 12/04/09, 12:06 pm

    Tác giả: Sakura
    Nhân vật: trong truyện Nar
    Thể loại: tình cảm, lãng mạn
    Lứa tuổi: 10+
    Nội dung: nói về chuyện tình của Nar-Hin và Sas-Sak.
    ----------------------------------
    Một ngày như mọi ngày, trôi qua một cách bình yên và phẳng lặng tại trường trung học Konoha của làng lá.
    Một đứa trẻ ngồi nhìn hoàng hôn buông xuống bằng một ánh mắt xa xăm, buồn mênh mông như một kẻ sầu đời.
    Đứa trẻ ấy tên là Sasuke, một người đã mất hết cả gia tộc, cô đơn và lẻ loi.
    Và ko chỉ mình nó như thế, chịu chung một nỗi buồn cô đơn ấy của nó, là một kẻ ko có cha mẹ, ko người thân thích và còn tệ hơn, đứa trẻ ấy ko được mọi người công nhận!
    Hai con người, hai mảnh đời khác nhau nhưng cùng chịu một nỗi đau mất mát…
    Có lẽ số phận ấy của 2 đứa trẻ sẽ mãi như thế, những chuỗi ngày dài sống trong cô đơn, bị mọi người khinh miệt của Naruto và những cơn ác mộng của sự báo thù trong Sasuke, tất cả sẽ mãi là như thế nếu ko có một ngày, một ngày mà định mệnh đã đem đến cho 2 con người âý một cơ hội để rũ bỏ quá khứ và sống cho tương lai, một ngày mà tương lai đã định sẵn là nó phải như thế!
    ----------------------------------
    Chap 1: Mùa đông qua

    Những chiếc lá rơi xào xạc, lạnh lùng mang một vàng tàn úa, giữa chốn đông người, giữa một ngôi làng lớn với hàng ngàn ninja, trái với sự tấp nập của con phố đông người, của ngày tan trường ấy, trái với những nụ cười nở trên môi mọi đứa trẻ bình thường khác, một nỗi buồn man mác tràn ngập cả ko gian sân trường học viện Konoha.
    Cọt kẹt, cọt kẹt.
    Một âm thanh vang lên đều đặn phát ra từ chiếc xích đu trong sân.
    Một đứa trẻ ngồi đung đưa nó, một mình, cô đơn đứa trẻ cúi xuống đất nhìn, di di chân trên đất rồi lại tiếp tục đung đưa.
    Nhìn khuôn mặt nó nặng trĩu nỗi buồn, nó thoáng liếc mắt nhìn những đứa trẻ khác nói cười vui vẻ khi được ba mẹ đón về nhà, lòng nó thầm ghen tị.
    Nó thèm được như chúng bạn trạc tuổi, thèm một tình yêu thương mà nó thiếu thốn từ rất lâu! Thật tội nghiệp!
    Nó sẽ được hạnh phúc như thế, sẽ ko một mình cô đơn nếu nó ko có một số phận khắc nghiệt, một con đường đi trong cuộc sống mà nó ko được quyền chọn!
    Nhưng nỗi đau ấy còn tăng thêm gấp bội, vết thương càng sâu hơn khi nó bị người ta nhìn bằng một ánh mắt khinh miệt. Một đứa trẻ ko ai cần, một sự tồn tại mà người ta cho là thừa thãi, và nó ko được đối xử công bằng như bao đứa trẻ khác.
    Đứa trẻ ấy lớn lên trong sự khinh miệt, trong ánh mắt sắc lạnh và ghét bỏ của mọi người.
    Đứa trẻ ấy chính là Naruto-người mang trong mình Cửu vỹ yêu hồ, nỗi sợ hãi lớn nhất của làng lá và là nguồn gốc của mọi tai ương, đau khổ.
    Chiếc xích đu vẫn tiếp tục đung đưa nhưng rồi đột nhiên lại dừng hẳn, Nar đứng lên và mắt hướng ra phía cổng học viện Konoha. Nó thầm nghĩ:
    “Về nhà thôi, một ngày nữa lại trôi qua, bình yên đến ảm đạm….Nhà, giờ mà có về cũng thế thôi, chả có ai cả, mình lại một mình…”
    “Nhà” người ta định nghĩa nhà là nơi sum họp của gia đình, còn Nar, với nó ở đâu cũng là nhà vì nó chẳng còn ai thân thích lấy đâu mà sum họp, cho dù ở bất cứ đâu nó cũng chỉ có một mình, luôn bơ vơ, hoạ chăng về đến nhà nó còn có ly mỳ ramen làm bạn, ít ra thì ko có “một” mình.
    “Hì…”
    Nó cười trừ một cái, cười như để phá tan cái sự im ắng xung quanh nó, để đủ can đảm ngẩng đầu lên mà bước tiếp.
    Vừa dợn quay bứơc đi, Nar nghe một tiếng gọi thỏ thẻ, vừa đủ để nó nghe thấy. Nar quay người lại hướng phát ra tiếng gọi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá lại rơi xào xạc, bụi bay vào mắt Nar, dụi dụi đôi mắt, bất chợt nó nhìn thấy mờ mờ một cô bé có mái tóc màu tím và đôi mắt màu trắng xanh long lanh đang đứng trước mặt Nar. Nước da trắng hồng của cô bé thật là xinh, đôi má ửng hồng, cô bé nói bằng một giọng nhỏ, ấm áp và dịu dàng một cách ấp úng:
    “ Nar kun, cậu…có thể cho mình… về chung với, được ko?”
    Nar nghe thấy thế vội cười và nói:
    “Rất vui được về chung đường với cậu, Hinata!”
    Nar vui thầm trong lòng, vui vì hôm nay nó ko về nhà, băng qua con đường một mình, chí ít nó vẫn còn có một cô bạn để mà có đôi.
    Nar bảo nhẹ nhàng như chưa bao giờ như thề vì đây là lần đầu tiên có một người bạn mở lời trước với nó:
    “ Về thôi, Hinata!”
    Cô bé khẽ cười, và nhẹ nhàng bước theo sau Nar. Hoàng hôn buông xuống nhẹ nhàng trên vai hai người bạn nhỏ, bóng ngả dài trên con đường, đan chéo vào những chiếc lá rơi xào xạc.
    Nếu như là mọi ngày, tiếng lá rơi ấy lại làm Nar thêm buồn và cô quạnh thì hôm nay, những chiếc lá rơi như thỏ thẻ bao điều chia vui cùng với nó.
    Hai người bạn nhỏ bước đi bên nhau, ko ai dám mở lời với ai, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Hinata muốn mở lời thì lại e thẹn ko dám nói, còn Nar thì muốn trò chuyện mà ko bếit phải nói sao để Hinata vui, vì đây là lần đầu tiên Nar trò chuyện với bạn bè.
    Cứ như thế, im lặng mà bước đi, nhiều lúc Nar đi vội quá, Hinata chạy nhẹ theo sau.
    Và cuối cùng cái gì bắt đầu thì phải kết thúc, nhà Hinata đã quá gần.
    Có ánh đèn phát ra ở gần cuối ngã rẽ. Nar nhìn thấy thề, nó biết rằng, nó lại sắp phải một mình. Nó ước chi con đường dài thêm ra, để nó được đi cùng Hinata lâu hơn, lấy được đủ can đãm để mở lời,…
    Suy nghĩ của Nar chợt gián đoạn khi Hinata cất giọng ngập ngùng đầy vẻ tiếc nuối:
    “Đến nhà mình rồi….tụi mình…ơ…chia tay nhau tại đây vậy, Nar…chúc cậu…ngủ ngon…”
    Nar nói với vẻ buồn:
    “Ưhm, tạm biệt cậu, chúc cậu ngủ ngon, Hin!”
    Hin cười khẽ chào tạm biệt Nar, rồi quay lưng bước vào nhà.
    Hinđã vào nhà rất lâu nhưng Nar vẫn đứng đó nhìn theo, dường như nó ko muốn rời xa nơi này, dường như nó muốn gặp Hin lâu hơn nữa. Nhưng rồi nó nhận ra nó ko thể đứng đó mãi, Nar quay bước đi, lại một mình.
    Nar thầm nghĩ: “Về nhà thôi, dẫu sao Hin cũng đã đi cùng mình một đoạn, bây giờ thì phải tự về thôi….” Nar thở dài, bước đi nhìn có vẻ sầu đời.
    Hin đã lên đến phòng, nhưng ko tài nào bình tĩnh lại được, lúc đi bên cạnh Nar, tim nhỏ cứ đập thình thịch, mặt nóng bừng, chưa khi nào nhỏ như thế.
    Nhỏ cứ bàng hoàng nghĩ rằng về chung đường với Nar như một giấc mơ.
    Bỗng nhỏ bật dậy, mở tung cửa sổ, dõi theo nhièn bóng Nar cứ khuất xa dần cuối ngã rẽ, và rồi Nar mất hút vào cuối đường.
    Hin tự trách mình quá yếu đuối, tại sao ko thể lấy đủ can đảm để mở lời cùng Nar? Tại sao lại để thời gian trôi đi một cách vô ích, để cơ hội được ở cạnh người mình yêu quý vụt mất khỏi tay?
    Tình cảm mà Hin dành cho Nar đã ấp ủ từ rất lâu, và giờ đây tình cảm ấy ngày càng sâu đậm, nó như một nụ hoa nở từ từ, thời gian trôi qua, nụ hoa đã nở một cách rực rỡ, liệu Hin sẽ giấu nó mãi trong lòng được ko?
    Hin tự hiểu ra rằng điều đó là ko thể, nhỏ phải tìm cách để giải bài lòng mình cho chàng ngốc Nar hiểu, và có lẽ thần may mắn đã cho nhỏ một cơ hội tốt, thứ 3 tuần sau là tiết thực hành làm bánh socola. Nhỏ mong miếng bánh nhỏ làm ra sẽ thay Hin gửi đến Nar những tình cảm mà Hin giấu trong lòng.
    Vừa dứt dòng suy nghĩ, đồng hồ báo đã 7h30, tới giờ Hin phải đi học bài cho ngày mai, Hin dừng những suy nghĩ kia lại, chú tâm làm bài.
    Quay lại với Nar, về tới nhà, mở cửa phòng ra, mọi vật như lúc sáng khi nó rời khỏi nhà. Căn phòng tối om và lạnh lẽo, ko có hơi hướm của một gia đình, Nar bước vào, bật đèn và nấu vội ly mỳ Ramen thay cho bữa tối, ăn thật nhanh để mau chóng hoàn thành bài tập được giao.
    Và thế là kết thúc một ngày của Nar, nhưg hôm nay ko như mọi ngày, có một cái gì đó ấm áp truyền vào giấc ngủ của hai người bạn nhỏ, một tình cảm đang hé nở, mtộ giấc ngủ ngon với nhiều giấc mộng đẹp.
    Bên ngoài mái hiên, cây hoa anh đào đang tan dần băng tuyết, một chiếc lá non đâm chồi, báo hiệu một điều gì đó mới mẻ hơn bao giờ hết.

    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : Em đến và mùa xuân về Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Em đến và mùa xuân về Dog_copy3

    Em đến và mùa xuân về Empty Re: Em đến và mùa xuân về

    Bài gửi by Sakura 12/04/09, 12:06 pm

    Những tia nắng le lói của buổi sớm mai chiếu xuyên qua kẽ lá của cây hoa anh đào lọt vào khe cửa sổ, đánh thức một cậu bé đang còn cuộn tròn trong chăn ấm.
    Nar uể oải, trùm kín cả chăn để chạy trốn ánh nắng đang thúc giục nó tỉnh giấc, nhưng chiếc đồng hồ đã ko cho Nar cơ hội để nướng thêm tí nào nữa.
    Reng! Reng! Reng!
    Nar chồm dậy với tay tắt tiếng chuông. Dụi dụi mắt, ngáp một cái thật dài, lại bắt đầu một buổi sáng như mọi ngày.
    Với mọi người, một ngày mới luôn hứa hẹn nhiều điều thú vị nhưng với Nar thì khác, mỗi ngày Nar đều phải cố gắng thật nhiều nhưng những điều nó được đáp trả vẫn là ánh mắt lạnh lùng của mọi người.
    Nar thắt chặt chiếc băng đeo trán trên đầu, nó thầm nghĩ:
    “Ứơc gì trở lại buổi chiều ngày hôm qua….nhưng mà thôi, hôm qua là hôm qua, phải cố gắng hết sức cho hôm nay thôi!”
    Vừa nghĩ xong, Nar chạy nhanh ra khỏi phòng, khoá cửa thật chặt và hét to:
    “ Tăng hết tốc lực nào! Oh yeah!”
    Mục tiêu di chuyển của Nar ko nơi nào khác ngoài học viện Konoha.
    Vừa bước vào lớp, Nar đã gây sự chú ý của mọi người. Nar hét lớn
    “ Chào buổi sáng, mọi người!”
    Nhiều đôi mắt trong lớp nhìn Nar một cách khinh khỉnh, có đứa chẳng thèm liếc mắt hay quan tâm đến câu nói của Nar.
    Nar hiểu rất rõ điều đó, ngày nào cũng thề, nhưng tận trong lòng, nó mong một ngày nào đó có người đáp lại câu chào hỏi của nó.
    “ Nar kun, chào….”
    Hin cất tiếng đáp lại lời chào của Nar.
    Thế nhưng dường như tiếng của Hin quá nhỏ làm cho Nar ko nghe thấy. Nhưng sự thật ko phải vậy vì Nar đang chú tâm tới một người khác. Nar lờ đi cả lời chào của Hin
    Một cô bé có mái tóc dài mang màu hồng của cánh hoa anh đào ngày xuân, đôi mắt long lanh màu ngọc lục bảo.
    Nar chạy lại gần nơi cô bé đang đứng với một nụ cười thật tươi và nói:
    “ Chào buổi sáng Sakura!”
    Nar dường như quên bẵng đi mọi chuyện chiều hôm qua và đương nhiên cũng quen bén Hin.
    Hin đứng đó,nhìn thấy tất cả, và tất nhiên cũng sớm hiểu ra điều mà Nar đang nghĩ.
    Bản thân Hin biết rất rõ người mà Nar mến là Sak, điều đó khó mà thay đổi. Mặc dù lý trí của Hin hiểu rất rõ nhưng trái tim của nhỏ lại ko nghe lời chút nào, nhỏ vẫn thầm mến Nar mà ko cách nào dừng lại.
    Hin đã đứng tại cửa lớp chờ Nar từ sáng sớm, nhỏ quan sát mọi việc làm, theo dõi rất chi ly về mọi hoạt động, lời nói của Nar.
    Và giờ đây, Hin thấy rất rõ Nar cười thật tươi khi thấy Sak, một nụ cười mà có lẽ ko bao giờ dành cho Hin.
    Trái tim nhỏ bé của Hin như bị bóp nghẹn, một nỗi đau thắt chặt vào lòng nhỏ, nụ cười đó, sự lãng quên của Nar như một vết dao cứa vào lòng Hin.
    Nar lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Sak, trong tim Nar có lẽ nhỏ Hin chỉ là một người bạn ko hơn, ko kém.
    Hin khe khẽ:
    “Đau….hix…đau lắm!”
    Hin quay lưng lại chạy thật nhanh, chạy ra khỏi phòng học, thoát khỏi nơi mà Hin có thể thấy nụ cười của Nar với một cô gái khác.
    Vụt qua thật nhanh, ko biết bao nhiêu người Hin cắm đầu mà chạy, đụng phải rất nhiều nguời nhưng nhỏ vẫn tiếp tục chạy, vì nhỏ sợ, nếu ko mau tìm một nơi nào đó chỉ có một mình Hin thì nước mắt sẽ trào ra mất!
    Băng thật nhanh qua dãy hành lang, chạy vào một góc tối sau học viện, Hin trốn vào đó và bắt đầu nức nở.
    Hin biết, ko có lý do nào chính đáng để khóc cả nhưng nươc mắt cứ chực trào ra, ko thể nào ngăn lại được!
    Nỗi đau trong tim Hin ngày càng lớn, và đau hơn bất cứ lúc nào khi Nar lờ cô bé đi.
    Hin biết Nar ko cố tình nhưng có một sự thật ko thể chối bỏ, Sak trong lòng Nar quan trọng hơn nhỏ.
    Và điều đó chính là vết thương lớn nhất, sâu nhất, âm ỉ bấy lâu trong lòng Hin.
    Khóc thật nhiều nhưng lại cố nhịn để ko lên tiếng, để ko ai biết nhỏ đang trốn trong góc cầu thang này mà khóc.
    Hin ko hề hay biết rằng, từ lúc nhỏ vụt chạy ra khỏi phòng học đã có một đôi mắt dõi theo mọi hành động của nhỏ.
    Và người này hiểu nhỏ rất rõ và biết nhỏ đang khóc một mình, chịu đựng nỗi đau mà Hin ko bao giờ thổ lộ với bất cứ ai.
    Người đó tiến gần lại gốc cầu thang mà Hin đang rút vào để khóc.
    Bước thật nhẹ, như một cơn gió thoảng qua.
    “ Sao lại khóc thế cô bạn nhỏ?”
    Người ấy lên tiếng hỏi.
    Hin đang khóc bông dưng nghe tiếng hỏi, ngước lên và thật bất ngờ, người ấy là một người mà cô ko bao giờ ngờ được lại biết nơi cô đang khóc.
    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : Em đến và mùa xuân về Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Em đến và mùa xuân về Dog_copy3

    Em đến và mùa xuân về Empty Re: Em đến và mùa xuân về

    Bài gửi by Sakura 12/04/09, 12:07 pm

    Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Hin, người ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, lấy tay gạt nhẹ những giọt nước mắt tròn cứ lăn mãi ko ngừng từ đôi mắt long lanh của Hin. Người ấy nhẹ nhàng nói:



    “ Lại khóc nữa à? Em đã khóc bao nhiêu lần rồi? Từ nhỏ đã luôn yếu đuối, khi nào em sẽ thôi ko khóc nữa đây?”



    Hin nói khẽ:



    “Hix… anh neji….em….”



    Hin lại oà khóc còn lớn hơn nữa, lần này nhỏ ko khóc thầm nữa mà oa lên thật lớn, như thể tuông trào mọi nỗi đau, mọi sự chịu đựng trong lòng. Nhỏ khóc thật thoải mái, khóc thật nhiều để dịu lại sự đau khổ trong lòng.



    Neji nhẹ nhàng kéo Hin lại gục vào vai mình, vuốt nhẹ mái tóc ngắn mượt mà của cô em và nhẹ nhàng dỗ dành:



    “Cứ khóc khi em buồn, đừng giữ nỗi đau trong lòng nữa, em sẽ ko chịu nổi đâu! Khóc đi rồi quên hết, cho nhẹ lòng cô em ngốc ạ!”



    Hin được dịp, cứ thế mà mặc cho nước mắt tuông trào, chẳng buồn giữ lại điều gì trong lòng.

    Trong phút chốc, hình ảnh về Nar như mờ nhạt đi bởi những giọt nước mắt kia, dường như lòng Hin nhẹ đi phần nào!



    Neji ngồi thật lâu, cho Hin mượn bờ vai để thoả đi nỗi buồn. Neji thầm nghĩ:



    “ Cứ khóc và chịu đựng thế này ko phải là cách tốt, nếu kéo dài như thế này hoài, chắc chắn Hin sẽ ko chịu nổi! Phải làm sao đây?”



    Nhíu mày lại suy nghĩ, sau một lúc, Neji lấy tay lay nhẹ Hin ra khỏi vai mình và nhẹ nhàng hỏi:



    “ Em có bao giờ cúp học chưa, Hin?”



    Hin trả lời trong tiếng nấc:



    “ Em…hix…dạ chưa….hix…”



    Neji nhíu mày lại và nói:



    “Thôi nào, đừng khóc nữa, nín đi! Khóc chẳng được gì đâu nhóc! Hôm nay anh sẽ dạy em cách cúp học, đi nào!”



    Nói rồi, Neji kéo tay Hin chạy vụt ra khỏi sân sau học viện, ko thèm hỏi ý Hin.

    Hin ngơ ngác đến ngừng khóc, cũng chẳng kịp nói nên lời đồng ý hay từ chối.

    Trong đồng nhỏ hiện giờ trống rỗng, mặc cho Neji kéo đi đâu, Hin cũng ko quan tâm nghĩ tới! Neji nắm tay Hin chạy vụt ngang qua lớp, Hin nhắm mắt lại, thật chặt vì nhỏ sợ nếu mở mắt ra sẽ lại thấy Nar, thì nước mắt sẽ lại trào ra nữa.

    Neji thấy thế tăng hết tốc lực, làm Hin hoảng hồn, vì tốc độ quá lẹ, Hin xém bị Neji kéo ngã vì ko theo kịp.

    Chợt Neji bỗng dừng hẳn, quay lại nhìn Hin và bảo:



    “Hôm nay anh sẽ dẫn em đi chơi một vòng đã đời, quên hết mọi chuyện đi nhóc con ạ!”



    Lúc này Hin mới hoàn hồn lại, nhỏ bắt đầu run, nói ngắt quãng với Neji:



    “Hơ, cúp học….hả anh? Thôi chết rồi…..ba…sẽ đánh em chết,…về trường đi anh….hix…!”



    Neji hỏi kiểu vặn vẹo lại Hin:



    “Về trường để làm gì? Về rồi em lại khóc nữa ah? Bộ em thích bước vào lớp và nhìn thấy cảnh em ko muốn sao?”



    Hin cuối mặt xuống lặng im sau một lúc, nhỏ ngước mặt lên và cười một nụ cười tuy ko thật tươi nhưng ít ra Neji đã làm nỗi buồn vơi thêm một chút nữa:



    “Uh, tụi mình….cúp học đi anh….đi đâu đó cho khuây khoả….em mệt lắm rồi!”



    “Thế thì tốt, đi thôi nào nhóc!” – Neji nhẹ nhàng bảo.

    Neji nắm tay Hin dắt ra ngoài phố, con phố đông vui, nhộn nhịp, Neji hy vọng tìm được lại nụ cười thật tươi của Hin ở một nơi nào đó trong con phố này.
    Sakura
    Sakura
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 41
    Age : 30
    Đến từ : The Promise Land
    Công việc : student
    Sở thích : đọc trưyện, onl trên 4rum, đọc sách, xem anime
    Trạng Thái : Em đến và mùa xuân về Loved
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : Em đến và mùa xuân về Dog_copy3

    Em đến và mùa xuân về Empty Re: Em đến và mùa xuân về

    Bài gửi by Sakura 12/04/09, 12:07 pm

    Dẫn Hin đi khắp mọi nơi đông vui trong con phố, bất cứ nơi nào Neji nghĩ rằng có thể làm cho Hin cười, ngay cả những nơi chất chứa biết bao kỷ niệm của tuổi thơ, nhưng Neji chỉ nhận được một nụ cười gượng gạo, điều mà Neji ko hề muốn ở cô em gái mình.

    Nơi cuối cùng mà Neji có thể nghĩ ra là chỗ bờ hồ gần khu tập luyện, nơi này đã đánh dấu biết bao sự nỗ lực ko ngừng để khẳng định bản thân mình của Hin.

    Với một hy vọng mong manh rằng Hin sẽ có được một động lực mạnh hơn nữa để vượt qua nỗi đau, để ko còn yếu đuối, ko còn khóc nữa.

    Hai người bạn nhỏ bước nhẹ nhàng đến bãi cỏ xanh mướt nhuốm màu loang đỏ của hoàng hôn trải dài theo bờ hồ.

    Mặt nước sóng sánh, lăn tăn gợn sóng, phản chiếu rõ mồn một cả ko gian màu đỏ rực như máu. Những tia nắng hắt chéo trên mặt nước đang dần gom lại, chiếu xuyên qua kẽ lá, lấm tấm những hoa nắng dưới chân Hin.

    Neji nhẹ nhàng bảo:

    “Đây là nơi cuối cùng anh nghĩ ra, hy vọng nó sẽ tìm lại nụ cười cho em, anh xin lỗi vì đã ko giúp được gì!”

    Hin ko nói gì, nhỏ lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn của buổi chiều tà, quả thực rất đẹp nhưng nó lại thấm đượm nỗi buồn, màu đỏ rực của cảnh vật như màu máu của con tim đang thổn thức của Hin, nhỏ như chìm vào trong cảnh vật, bất chợt vô hồn.

    Trong những giây phút vô hồn ấy, Hin chợt nhớ lại mọi chuyện nhỏ đã trải qua, đau thế này đã là gì so với nỗi đau khi bị người khác coi là vô dụng, là đồ bỏ đi. Nhỏ tự nhủ phải cố gắng hơn nữa, nếu mình khuỵa ngã như thế này, chẳng phải mọi công sức nỗ lực bấy lâu đều tan thành mây khói hay sao? Hin biết rằng mình ko có quyền bỏ cuộc, nơi này đã gợi lại cho nhỏ những tháng năm cố gắng ko ngừng đã ngủ yên, giờ đây Hin sẽ đứng dậy, sẽ bước qua nỗi đau, vươn tới những gì mình cần nắm bắt!

    Mãi suy nghĩ, Hin ko hê biết rằng, Neji đã ngẩn người nhìn cô rất lâu!

    Dưới ánh nắng chiếu lên hai người, Neji chợt lặng im nhìn Hin, đôi má của nhỏ ửng hồng, làn da trắng, đôi mắt buồn xa xăm, tóc bồng bềnh như tan vào trong gió chiều.

    Giờ đây trong mắt Neji, nhỏ đẹp hơn bao giờ hết!

    Neji thầm nghĩ:



    “Tên Nar đúng là đại ngốc, được một cô nhóc xinh xắn như Hin mến mà lại ko biết, còn vô tình làm tổn thương em gái mình nữa! Tên ngốc, nếu có dịp mình sẽ đánh chết tên đó!”



    Dòng suy nghĩ của Neji bị cắt ngang bởi giọng nói khe khẽ vang lên của Hin:



    “ Muốn có được thì phải vươn tay ra bắt lấy! Xin lỗi anh, em… đã quá yếu đuối, em chỉ biết….khóc và chờ đợi, em đã…. ko làm gì mà vội đầu hàng, em sẽ… ko như thế nữa đâu! Cảm ơn anh rất nhiều,…anh Neji! Nếu ko có anh, em sợ rằng… mình đã ko chịu… nổi nữa! Có lẽ…. vết thương kia sẽ ko mau chóng lành, nhưng…..ít ra….nó cũng đã nguôi ngoai phần nào!”



    Hin vừa dứt lời, bỗng nhỏ nở một nụ cười thật tươi với Neji, dưới ánh hoàng hôn buông xuống, nhỏ cùng với nụ cười, đẹp như một thiên thần, Neji bất ngờ đến mức lặng thinh một lúc lâu mới tiếp lời Hin:



    “ Cuối cùng anh đã tìm lại được nụ cười đã mất của em Hin, anh hy vọng em sẽ được hạnh phúc, cô em nhút nhát của anh ạ!”



    Hin gật đầu và nói:

    “ Uhm… em sẽ… ko sao, sẽ… hạnh phúc mà anh hai!”



    Neji đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Hin:



    “ Em như thế anh cũng yên tâm phần nào rồi, bây giờ về nhà được chưa? Nếu anh ko lầm thì bây giờ đang là lúc tan học đấy!”



    Hin bất chợt nhớ ra rằng mình đang cúp học, choáng váng, Hin nói bằng giọng sợ sệt:



    “ Ko đc rồi, nếu ba mẹ em biết sẽ……giết em mất! Làm sao bây giờ anh Neji? Lần đầu em cúp học, tiêu thiệt rồi….”



    Nhỏ thôi ko nói nữa mà bắt đầu ôm đầu mình , lắc lắc như thế đang cố suy nghĩ để đưa ra một lý do đủ sức thuyết phục ba mẹ mình!

    Neji thấy thế cười khì một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Hin:



    “Đừng lo Hin, anh là chuyên gia cúp học đi chơi với Ten Ten mà! Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh đã hứa là sẽ dạy em cúp học mà, yên tâm đi, để đó cho anh!”



    Hin nghe vậy ngước mặt lên hỏi:



    “ Thật là…… sẽ ko sao hả anh? Ba mẹ sẽ ko…. biết hả anh? Hai anh em mình sẽ ko....bị phạt hả?”



    “ Uhm, ko sao đâu mà Hin, đi thôi nào, còn rề rà nữa là bị phát hiện đấy!”



    Hin nghe thấy thế lập tức đứng phắt dậy và nói:



    “ Vậy thì…. về mau đi anh!”



    Neji ko nói gì, lặng lẽ nắm tay Hin, nhảy vùn vụt qua bao nhiêu mái nhà như lướt trong gió. Chẳng mấy chốc cả hai đã có mặt ở trường như thể vừa tan học về.

    Neji hỏi:



    “ Có cần anh đưa em về ko Hin?”



    Hin trả lời nhẹ nhàng vẫn bằng một giọng nói ngọt ngào:



    “ Ko cần đâu anh, em… ổn mà, em tự về nhà được, anh… đừng quá lo!”



    “ Neji, cậu đâu rồi? Neji!” – Ten Ten từ xa chạy tới gọi Neji í ới.



    Hin thấy thế liền bảo”



    “Ten Ten tìm anh kìa, anh… mau đi đi!”



    “ Vậy anh đi nhé Hin, em nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng nghĩ nhiều quá! Hẹn gặp lại em sau, Hin!”- Neji vừa nói vừa quay lưng đi về phía cô bạn thân của mình.



    Cả hai người quay lại chào Hin và cười. Trông họ thật đẹp đôi.

    Hin thầm nghĩ: “ Phải chi… mình cũng được như họ nhỉ? Một giấc mộng…quá xa vời, tất cả chì còn là… nỗi đau mà thôi….”



    Hôm nay vẫn trên con đường đó, vẫn bóng chiều tà ngày hôm qua, cảnh vẫn như cũ nhưng nghiêng nghiêng trên mặt đường, chỉ còn một bóng Hin nho nhỏ, lặng lẽ bước đi một mình, cô đơn và buồn tẻ.

    Những chiếc lá lại rơi, xào xạc như cứa vào vết thương của Hin, nỗi đau lại dấy lên nhưng Hin vẫn cố kiềm nước mắt lại vì nhỏ đã hứa ko khóc nữa.

    Lặng câm bước cùng với nỗi đau trong lòng….



    Những bông hoa anh đào chớm nở sau những ngày mùa đông băng giá bỗng dưng lụi tàn, chỉ còn lại một vài chiếc lá héo hon sắp xa cành, hạnh phúc chợt vỡ vun theo những giọt nước mắt của cô bé kia…..


    Sponsored content


    Em đến và mùa xuân về Empty Re: Em đến và mùa xuân về

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 27/04/24, 11:37 am