...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
...::: 4RUM INUYASHA FC :::...

2 posters

    fiction: Chúa của Chúa

    avatar
    rin_taisho
    Con Người
    Con Người


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 3
    Age : 30
    Đến từ : Inuyasha
    Công việc : hoc sinh
    Sở thích : eat
    Trạng Thái : fiction: Chúa của Chúa Thoughtful
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : fiction: Chúa của Chúa Panda

    fiction: Chúa của Chúa Empty fiction: Chúa của Chúa

    Bài gửi by rin_taisho 05/05/11, 10:07 pm

    1. Author: Shinran
    2. Fic title: Chúa của Chúa
    3. Disclaimers : Những nv trong fiction là của tớ. Nếu có ai muốn sử dụng thì phải hỏi ý kiến tớ ^^ (hì hì đương nhiên chỉ đùa thôi)
    4. Category :Original
    5. Genres: đọc rồi sẽ biết @.@"
    6. Pairing: những người xuất hiện nhiều chưa hẳn là nv chính nhưng những người xuất hiện ít hoặc chỉ thoáng qua thì đương nhiên k phải nv chính ^^
    7. Rating:T
    8. Warning:Sẽ có cảnh giết nhau...rất nhiều...sẽ có máu...rất nhiều máu...nhưng nước mắt...nếu có...cũng chỉ là những lúc tình cảm của tác giả đặt vào nv một cách thái quá.
    9 .Summary:

    Những người nghèo luôn phải đối mặt với cái chết hằng ngày...những người giàu có quyền quyết định sống chết của người khác nhưng họ mới chính là người đáng thương nhất...vì...họ không sợ chết...hoặc có...họ cũng không để tâm.

    Ở một nơi xa xôi trên đất Áo vào giai đoạn phong kiến quân chủ, trong một lãnh địa trù phú, tồn tại những con người như vậy...rất nhiều người như vậy...họ đi trên con đường mòn của quyền lực và tham vọng...đến cuối cùng chỉ dẫn đến một ngõ cụt đáng thương...
    avatar
    rin_taisho
    Con Người
    Con Người


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 3
    Age : 30
    Đến từ : Inuyasha
    Công việc : hoc sinh
    Sở thích : eat
    Trạng Thái : fiction: Chúa của Chúa Thoughtful
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : fiction: Chúa của Chúa Panda

    fiction: Chúa của Chúa Empty Re: fiction: Chúa của Chúa

    Bài gửi by rin_taisho 06/05/11, 11:37 am

    Chap 1: vị Chúa trẻ

    Tôi đã được bán đến lâu đài lãnh chúa với một đồng vàng.

    Không nhiều nhưng đủ cho cả gia đình tôi với mấy đứa em nheo nhóc được sống. Tôi đã từng nghĩ là không xứng đáng. Phải! Vì một đồng vàng mà tôi có thể chết trên tay vị lãnh chúa tàn bạo của vùng đất trù phú này bất cứ lúc nào. Cái sự sống cao cả, thiêng liêng của mười mấy năm vật lộn với cái chết chỉ đổi được một đồng vàng, có ai nghĩ là xứng đáng bao giờ chưa?

    Nhưng trong cái hoàn cảnh này có lẽ đối với gia đình một đồng vàng còn đáng giá hơn cả tôi và vì thế mà họ đổi tôi lấy một đồng vàng để được sống.

    Nhưng đến tận bây giờ thì tôi đã có câu trả lời: tất cả là hoàn toàn xứng đáng.

    Vào lâu đài lãnh chúa tôi không phải chết vì nạn đói, không phải chết vì những cuộc phiếm loạn, không phải chết vì dịch bệnh. Và những người đổi tôi lấy một đồng vàng đã gánh chịu tất thảy những điều đó. Họ đã chết và tôi chưa từng muốn biết họ chết như thế nào. Tôi không có quyền được ra khỏi lâu đài và không bao giờ được biết.

    Thế cũng tốt!

    …………………….

    Khi được đưa vào lâu đài lãnh chúa, tôi cứ tưởng sẽ chịu rất nhiều khổ hình, thoạt như ai cũng bảo lãnh chúa rất thích đánh người và lấy nổi đau thể xác để làm vui, tất cả những người hầu đều đã chết hoặc bị thương nặng đến tàn phế vì những trận đòn như thế nhưng…tôi chưa từng nếm trãi tất cả những điều đó. Tôi được đối xử rất tốt, thậm chí họ còn dạy tôi cưỡi ngựa, bắn súng, học kiếm thuật. Tôi cùng những đứa trẻ trạc 16 tuổi đều được đối xử như vậy. Thoạt đầu, tôi nghĩ họ huấn luyện chúng tôi tham gia quân đội, liều mạng vì lãnh địa…Nếu được chết trên chiến trường cũng không có gì là không xứng đáng. Tôi được bán và nếu có chết cũng là cái giá phải trả.

    Không có gì là không xứng đáng!

    Được đưa vào lâu đài khoảng ba tháng thì lãnh chúa mở tiệc ăn mừng vì đứa con trai nối dõi được hạ sinh. Đó sẽ là người tiếp tục cai trị vùng đất trù phú này với tất cả sự giàu có và quyền lực mà lãnh chúa tạo dựng trên máu và nước mắt của vạn người. Vị chúa mới của lãnh địa sẽ tiếp tục con đường mà lãnh chúa đã đi, đạp lên vạn người nữa để sống sót…dù rằng bây giờ đó chỉ là một đứa trẻ mới sinh.

    Vị chúa trẻ đã được sinh ra vào một ngày trăng tròn rực rỡ, ít người biết rằng trăng tròn luôn bị mây đen phủ quanh và che lấp đi ngay trong khoảng khắc. Phải, áng sáng rất mỏng manh và cuộc đời đầy biến động.

    Chỉ khi vị chúa trẻ được sinh ra, tôi mới biết vì sao chúng tôi được huấn luyện và ưu ái như vậy.

    Chúng tôi được huấn luyện để bảo vệ vị chúa trẻ đó và chỉ một trong số chúng tôi mà thôi. Lãnh chúa ban lệnh tuyển duyệt và chúng tôi phải giết hại lẫn nhau để được chọn. Tôi từng nghĩ như vậy là vô nghĩa, giết người khác để được chết vì một người khác là hoàn toàn vô nghĩa.

    Nhưng thế giới này, nói cho cùng, đều sinh tồn như vậy.

    Và chúng tôi lao vào giết hại lẫn nhau, tất cả những tình cảm gắn bó đều bị tước đi trên lưỡi gươm không khoan nhượng. Chúng tôi muốn được sống dù sống theo cách nào cũng là sống và dù chết theo cách nào cũng là vì muốn được sống. Kẻ mạnh luôn luôn có quyền chọn lựa và kẻ yếu hơn buộc phải chết. Luôn luôn như vậy.

    Khi lưỡi gươm của tôi chạm vào cổ người duy nhất còn sót lại, kẻ ấy đã cầu xin tôi tha cho. Trong giây phút ấy, tôi lưỡng lự. Ánh mắt hắn tha thiết, tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời, cả những ước mơ chưa thực hiện được qua đôi mắt ấy. Tôi có thể tha cho hắn, để hắn có thể thực hiện ước mơ của mình, tôi sẽ trở thành Chúa trong mắt hắn và hắn có lẽ sau đó sẽ vì tôi mà hy sinh tính mạng.

    Nhưng tôi đã giết hắn. Không phải cho bản thân tôi, vì nếu chỉ là một kẻ yếu đuối hắn sẽ không thể tồn tại trong lâu đài này. Và tôi nếu cũng vì lòng nhân từ mà trở nên yếu đuối, tôi cũng sẽ không thể tồn tại. Với tôi giẫm đạp lên người khác là vô nghĩa nhưng vốn dĩ tôi không được chọn con đường cho mình, nếu đã giết người thì tôi nên tiếp tục bước đi trên con đường này, xem nó sẽ còn vô nghĩa đến đâu.

    Tôi là kẻ mạnh cho đến thời điểm này!

    ………………………………….

    Ngay buổi tối ngày hôm ấy, lãnh chúa đã cho triệu tôi vào lâu đài. Tôi khoác trên mình bộ quân phục và hiên ngang bước vào từ cổng chính. Hai hàng binh sĩ ở hai bên chánh điện, cúi đầu chào, tất cả im lặng đến đáng sợ. Thảm đỏ được trãi dài cho đến ngai vàng của lãnh chúa. Lãnh chúa nhìn thấy tôi, ông ta cười giễu cợt. Tôi không hiểu vì sao ông ta lại cười theo cách ấy? Có lẽ ông ta cười không hiểu vì sao mà một tên thường dân nghèo đói được đổi bằng một đồng vàng lại là kẻ sống sót? Hay ông ta đắc thắng cho rằng ông ta đã khống chế tất cả những con người tồn tại trong lãnh địa của mình và người phục cho ông ta phải là những kẻ mạnh vì ông ta mới chính là kẻ mạnh nhất? Hoặc có lẽ cả hai!

    Ông ta nhìn tôi khá lâu, có chứt lo ngại nhưng cuối cùng ông ta cho người hầu mang vị chúa trẻ vào. Ông ta chỉ vào đứa trẻ và nói nhiệm vụ của tôi kể từ giây phút này cho đến hết đời là bảo vệ đứa trẻ ấy thoát khỏi hiểm nguy, tai ươm và phải giết chết hết tất cả những kẻ ngán đường nó…kể cả ông ta…đương nhiên khi nói câu đó, ông ta biết tôi không có đủ khả năng để làm việc ấy.

    Tôi có cảm giác, ngoài trừ huyết thống ra giữa ông ta và đứa trẻ chẳng có chút lien hệ gì, không tình cảm, không trân quý…tất cả không. Với một kẻ mạnh, ông ta thừa biết những người xung quanh ông ta, dù ông ta có yêu thương hay không thì đều là những mối nguy ngại, đứa trẻ đó – con ông ta, ngày nào đó cũng sẽ trục phế ông ta…chỉ là sớm hay muộn. Và tôi nhớ không lầm, trong suốt khoảng thời gian vị chúa trẻ sinh ra và lớn lên, ông ta chưa từng chạm vào nó.

    Trên con đường chinh phục sức mạnh, trái tim chỉ là thứ bị vứt bỏ trên đường.

    Tôi nhìn đứa trẻ, người mà mình sẽ phải tận tuỵ phục vụ dù muốn hay không, đứa trẻ có mái tóc xoăn vàng óng, khuôn mặt tuấn tú như thiên thần ấy tương lai đã định sẵn sẽ trở thành một ác quỷ…không phải là thiên thần…mãi mãi không. Chính lúc nó được sinh ra đã tước đi mạng sống của rất nhiều người, nó không biết nhưng mọi người biết, ông ta biết và tôi biết.

    Đứa trẻ trở mình thức giấc, đôi mắt xanh ngọc bích tràn ngập bóng tối!
    avatar
    rin_taisho
    Con Người
    Con Người


    Nữ
    Tổng số bài gửi : 3
    Age : 30
    Đến từ : Inuyasha
    Công việc : hoc sinh
    Sở thích : eat
    Trạng Thái : fiction: Chúa của Chúa Thoughtful
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : fiction: Chúa của Chúa Panda

    fiction: Chúa của Chúa Empty Re: fiction: Chúa của Chúa

    Bài gửi by rin_taisho 23/05/11, 09:41 am

    Chap 2: Một đứa trẻ năm tuổi

    Năm 16 tuổi, tôi bị bán đến lâu đài lãnh chúa, được huấn luyện và trở thành hầu cận cho vị chúa trẻ tương lai của lãnh địa. Bước ngoặc trong cuộc đời tôi đã mở ra từ đấy, dù ngày ấy tôi không hề để tâm đến, ai mà đoán được vòng quay số phận bắt đầu dịch chuyển từ khi nào

    Lâu đài mà tôi sống có tường cao, hào sâu bao quanh, kiên cố và chắc chắn, uy nghi và tráng lệ nhưng cũng bấy nhiêu tù túng và chật hẹp. Toà lâu đài tượng trưng cho quyền lực tối cao của lãnh chúa và đại diện cho một phần vùng đất trù phú, màu mỡ này. Toà lâu đài là một lời cảnh cáo cho bất kì ai dòm ngó nó ngay cả có ý định chiếm đoạt hay chỉ là khách qua đường. Bởi nó được xây dựng không phải bằng tiền thuế của người dân mà bằng những mưu toan chiếm đoạt và tàn sát trên chiến trường.

    Nó được xây trên xác người và nếu có thêm vài trăm hay vài nghìn cái mạng nữa thì không có gì là xấu.

    Lãnh chúa của vùng đất này là một kẻ khát máu, say mê chiến thắng và khao khát điên cuồng về sức mạnh. Ông ta độc đoán và vô cùng nhẫn tâm. Ông ta không có khái niệm về lý thuyết, ông ta không nuôi dưỡng dân chúng bằng luật mà bằng lưỡi gươm, ông ta sẽ đảm bảo cuộc sống no đủ cho tất cả mọi người trong lãnh địa chỉ trừ khi họ phục tùng ông ta vô điều kiện: không phản kháng, không chống đối, không nổi loạn...

    Ông ta có hầu hết những thứ ông cần: quyền lực, sức mạnh, sự giàu sang sung sướng, sự kính ngưỡng của vạn người…nhưng đó không phải tất cả những gì ông ta muốn: con người rất tham lam và ông ta là kẻ tham lam đến cùng cực.

    Ông ta muốn xây dựng một đế nghiệp, một đất nước. Phải, ông ta luôn muốn có một đất nước mà ở đó ông ta làm vua, không phải là lãnh chúa. Một đất nước rộng lớn ngút ngàn không phải lãnh địa chật hẹp chỉ vài trăm nghìn người ít ỏi chưa xá vào đâu số người ông ta đã giết trên trận mạc. Ông ta không thích phải cúi đầu nhận lệnh của vị vua hèn hạ , ngồi trên ngai vàng chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ của ông ta và của những lãnh chúa khác đến nơi này, nơi nọ mặc cho họ sống chết ra sao, lao đao thế nào.

    Ông ta là một kẻ tự cao, bán bổ thánh thần, xem thường sống chết…nhưng…ông ta không phải là kẻ không thể bị phá huỷ…

    Từ khi đứa con trai ra đời, ông ta đã bắt đầu mang theo bên mình thập tự giá…mọi nơi…luôn luôn…Ông ta sợ đứa trẻ nhưng không thể giết nó. Và ông ta để nó lại trong lãnh địa của mình nhưng không bao giờ ban cho nó sự tư do.

    Còn ông ta thì lao vào một cuộc chiến mới để tranh đoạt đất đai. Ông ta là kẻ không bao giờ biết giới hạn của bản thân ở đâu…mãi mãi…


    Tôi không thể hiểu nổi vì sao ông ta lại sợ đứa trẻ như vậy…cho đến tận cùng cuộc chiến, tôi cũng không bao giờ hiểu…đứa trẻ đó không có tội và phải chăng ông ta đã sai ngay từ đầu khi bỏ đứa trẻ lại lãnh địa…

    Có lẽ thế…

    Tôi đã chăm nom cho vị chúa trẻ từ lúc được trao nhiệm vụ và ông ta phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm của mình.

    Tôi không hề yêu thương đứa trẻ đó, ngày ấy.

    ……………………………

    Vị chúa trẻ là người rất đặc biệt . Từ khi được sinh ra, đứa trè không hề khóc, không ốm đau, không đòi hỏi bất kì điều gì từ những người xung quanh, nó không quấy phá. Nó không hề tỏ ra quan tâm đến bất kì thứ gì nhưng nó quan sát tất cả, nó biết tất cả nhưng nó im lặng.

    Vị chúa trẻ rất thông minh, càng lớn càng sáng dạ và càng lớn càng lạnh lùng. Nó được hưởng một nền giáo dục tốt nhất lúc bấy giờ , học văn hoá, lịch sử, học kiếm thuật, ngay từ lúc nhỏ đã được huấn luyện để trở thành một chiến binh. Và nó học mọi thứ rất nhanh, nó có thể tìm thấy những gì nó cần ngay trong sách vở hoặc là nó tự biết những thứ đấy mà không cần ai chỉ dạy. Nó có khả năng vươn xa hơn nữa... vươn xa ra khỏi lãnh địa…vượt ra ngoài vùng đất này…tiến đến cái hoàn mĩ nhất có thể…nhưng…nó luôn bị bốn bức tường thành vững chãi bao quanh, cách biệt với thế giới…nó không thể thấy gì ngoài vùng trời hạn hẹp bị bó buộc bởi lâu đài…và no cũng chưa bao giờ có mong muốn được thoát ra ngoài…chưa từng…cũng như sẽ chẳng bao giờ nó có quyền làm điều đó. Lãnh chúa giam cầm nó.

    Ông ta cho nó quyền lực...nhưng...không bao giờ ban cho nó sự tự do.

    Mọi người trong lâu đài phục vụ nó nhưng không được phép gần gũi nó, bất kì ai thân thiết với nó đều phải chết…ngoại trừ tôi. Đó cũng là lí sao vì sao mà tôi biết nó không đơn thuần chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, ngờ nghệch. Nó có hoài vọng mãnh liệt hơn bất kì ai, trong đôi mắt nó, tôit hấy rất nhiều thứ nhưng đó không phải là tất cả.

    Khi đó, nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

    ……………………….

    Tôi không hề yêu thương nó dù nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

    Có lẽ mọi chuyện bắt đầu đổi khác, khi tôi và nó bắt gặp một thằng nhóc lúi cúi trong vườn hoa của lâu đài. Thằng bé bị kẹt ở lâu đài, chẳng biết nó vào bằng cách nào nhưng nó không thể tìm thấy đường thoát. Khi tôi định kêu người vào bắt thằng nhóc, vị chúa trẻ đã ngăn lại. Nó bước đến cạnh thằng nhóc, đưa tay về phía thằng nhóc:

    -Muốn chơi cùng ta không?

    Thằng nhóc nghe tiếng người lạ, lùi lại phía sau, tay run lên. Chắc hẳn thằng nhóc cũng biết đứa trẻ đứng trước nó là một quý tộc:

    -Ta có thể cho ngươi bất kì thứ đồ chơi nào ngươi muốn.- Bàn tay vẫn xoè ra trước mặt thằng nhóc.

    -Tôi...tôi...tôi muốn được ăn...

    -Được thôi. Hãy đi cùng ta!

    Cuối cùng, thằng nhóc nắm lấy tay nó, vẻ mặt mừng rỡ.

    Phía sau mái tóc vàng óng, là một nụ cười giễu cợt. Đứa trẻ vô hình lại giống lãnh chúa đến kinh ngạc. Khinh thường tất cả. Giễu cợt tất cả…

    …………………..

    Thằng nhóc đã được ăn no, được chơi thoả thích, ngắm thoả thích những thứ mà lũ dân nghèo đói, quanh năm đào khoai để ăn chưa từng thấy. Những thứ xa sỉ, lộng lẫy luôn làm mờ mắt bọn người khốn khổ và lầu sau, thằng nhóc lại đến. Rồi lần sau nữa, lần sau nữa…vị chúa trẻ vẫn đón tiếp rất nồng hậu. Đứa trẻ dạy thằng nhóc viết chữ, chơi cờ. Đương nhiên nó hơn thằng nhóc về mọi mặt, nó thắng hầu hết các ván cờ nhưng tôi chưa bao giờ thấy nét mặt đắc thắng của nó trước đây dù khi nó thắng cả những cao thủ cờ được mời từ các lãnh địa khác.

    Tất cả những đứa trẻ đều cần một người bạn…

    Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

    ……………………

    Và lãnh chúa biết dược chuyện có kẻ cả gan tiếp xúc với đứa con trai “yêu quý” của mình. Sau khi trở về từ một cuộc chiến, ông ta sai người bắt thằng nhóc đi, thằng nhóc không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thằng nhóc ngoan ngoãn nghe lời.

    “Họ sẽ cho ngươi ăn no”

    Thằng nhóc tin vị chúa trẻ. Kết cục thằng nhóc cũng chỉ là là một đứa nghèo đói và ngu xuẩn, tin tưởng vào viễn cảnh tươi đẹp và những người giàu có mang lại cho nó cái ăn, cái mặc.

    Và lãnh chúa đã giết nó. Nghe bọn người hầu kể lại, ông ta cho người đánh nó tàn nhẫn, nó kêu gào thảm thiết và sau cùng là một thanh gươm xuyên qua người nghe cả tiếng kim loại và xương thịt kêu lên ken két. Cả đến khi biết mình sẽ chết, nó vẫn nghĩ đứa trẻ sẽ đến cứu, nó có niềm tin tuyệt đối về những điều không thể một cách ngây thơ, khờ dại.

    Còn đứa trẻ, nó thản nhiên tiếp tục ván cờ đánh dở, khi con vua bị ăn mất, nó cười ngạo nghễnh.

    Cái xác được đem ra khỏi ngục, đứa trẻ nhìn thằng nhóc bầm tím khá lâu, cuối cùng nó xoa mái tóc rối mù và dúi vào tay cái xác con vua đã mất đầu. Nó không biếu lộ chút cảm xúc gì.

    Buồn bã? Với nó cũng là quá sức. Nó chỉ hơi thất vọng khi con vua mà nó ăn được bị đánh rơi và mất đầu. Chỉ có thế thôi.

    Lãnh chúa ra lệnh treo xác thằng nhóc ngoài cổng thành để cảnh cáo bất cứ ai có ý chống lại lệnh của lãnh chúa. Đó là một ngày mưa, máu từ cái xác nhỏ giọt xuống nền đất, hoà lần vào nước mưa, trôi tụt xuống các con kênh…loang lỗ…

    Cơn mưa rất lớn và bầu trời tối sầm, đứa trẻ nhìn lên trời, đôi mắt xanh thăm thẳm, rồi nó cười khan hay…nó đang khóc…không ai biết được…mãi mãi.

    …………………….

    Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vị chúa đã chạm tay vào cái chết.

    Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vị chúa đã biết thêm một điều và mãi về sau nó vẫn ám ảnh vị chúa trẻ ấy: bầu trời ngày mưa, đỏ hoen màu máu.

    Khi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, tôi không có can đảm yêu thương nó…
    anhthy_2000
    anhthy_2000
    Tăng Lữ Trừ Tà
    Tăng Lữ Trừ Tà


    Nam
    Tổng số bài gửi : 36
    Age : 27
    Đến từ : Dong Nai
    Công việc : Hoc sinh
    Sở thích : doc truyen inuyasha
    Trạng Thái : fiction: Chúa của Chúa Okay
    Con thú mà tớ yêu thik nhất là : : fiction: Chúa của Chúa Panda

    fiction: Chúa của Chúa Empty Re: fiction: Chúa của Chúa

    Bài gửi by anhthy_2000 29/08/12, 10:07 am

    hay fiction: Chúa của Chúa 29971

    Sponsored content


    fiction: Chúa của Chúa Empty Re: fiction: Chúa của Chúa

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 19/04/24, 01:23 pm